Nghĩ đến Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Ngài làm Tổng bí thư nhưng tư tưởng lại gắn chặt với quốc gia. Ví dụ như chuyện cẩu Lâm Khâm, nếu như là mấy người Uông Nhật Thần thì cũng không phải suy nghĩ nhiều. Bí thư Lâm lại khác, ngài phải suy nghĩ cho dân chúng cả nước. Xảy ra chuyện như vậy làm Bí thư Lâm rất mâu thuẫn. Ngài vừa mong có thể làm như Uông Nhật Thần, nhưng nếu làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với quốc gia.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói với Uông Phỉ:
- Bí thư Lâm nói bảo tối nay anh tới nhà, đến lúc đó cũng gọi cả em và Lâm Khâm tới.
Uông Kiều biết sự nặng nhẹ của chuyện này nên cô nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, anh yên tâm. Ở việc này em không làm khó anh.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và thầm nghĩ cô đúng là rất thông minh, chỉ qua việc này cô đã nghĩ tới ảnh hưởng đến hắn.
- Đến lúc đó cũng nên ngồi xuống nói chuyện. Bí thư Lâm quan tâm đến việc lớn quốc gia, tuổi cũng đã cao.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng mà nói.
- Chuyện của em và Lâm Khâm dù nói đến đâu cũng không có kết quả. Có nói thì cũng chỉ là lừa hai gia đình mà thôi. Trạch Vinh, ở chuyện này em làm phiền anh. Nếu không có chuyện của anh thì bố Lâm Khâm cũng không làm khó anh. Anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh đang định nói gì đó thì thấy Uông Nhật Thần chắp tay từ bên ngoài đi vào.
Thấy Vương Trạch Vinh ở đây, mắt ông sáng lên mà nói:
- Trạch Vinh cũng đến sao?
- Ông, cháu nghe Tiểu Phỉ nói ông đến chỗ Lão bí thư.
Vương Trạch Vinh hỏi.
Uông Nhật Thần thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh đưa cho ông điếu thuốc, Uông Nhật Thần vốn cai thuốc nhưng vẫn nhận lấy.
Châm thuốc hít sâu một hơi, ông thở dài nói:
- Con người dù làm quan to đến đâu, quyền lớn đến mức nào thì cuối cùng cũng đi đến bước đó.
Vương Trạch Vinh biết ông đang suy nghĩ đến Lão bí thư, hắn nói:
- Ông nói đúng. Rất nhiều người trong chúng ta không hiểu điều này, còn sống thì không ngừng tranh đấu, tiền càng lúc càng muốn nhiều. Nhưng chết thì có thể mang theo gì chứ?
Uông Phỉ nhíu mày nói:
- Trạch Vinh, sao anh lại nói lời bi quan như vậy?
Uông Nhật Thần nhìn Uông Phỉ rồi nói:
- Trạch Vinh nói đúng. Lý là như vậy, nhiều người biết nhưng có mấy người coi nó là quan trọng. Cháu nhìn Bill Gate đi, đó coi như người giàu nhất thế giới, nhưng khi chết thì tiền cũng có không ít lưu lại giúp đỡ người khó khăn.
Uông Kiều cười hì hì nói:
- Ông theo thuyết vô thần mà sao lại nghĩ đến thuyết âm dương thế?
Uông Phỉ cười nói:
- Ông bây giờ đã về hưu, không nhìn chằm chằm vô thần nữa sao?
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Ông gần đây đọc nhiều sách, chuyện linh hồn thì khó mà nói. Mấy cơ quan đặc biệt của Quốc vụ viện cũng nghiên cứu vấn đề này. Giáo sư Phùng Chí Dĩnh ở Bệnh viện thần kinh - Thành phố Tân Cảng đã nghiên cứu người còn sống ở vụ động đất Đường Sơn. Kết quả điều tra số liệu là gần nửa số người cảm thấy mình tự tách ra khỏi cơ thể, bay lên không trung. Một phần ba số người nói mình đi qua đường hầm không gian nào đó. Một phần tư người nói lúc ấy mình không thể khống chế cơ thể, cơ thể như rơi vào vực thẳm sâu không thấy đáy, xung quanh âm u. Có lẽ linh hồn là một chuyện khoa học, bây giờ có nhiều người coi những thứ mà khoa học không thể giải thích thành mê tín, ông cho rằng không đúng.
Uông Phỉ cười hì hì nói:
- Cháu cũng đọc báo thấy nói tướng quân George Bahrton luôn tin vào việc đầu thai chuyển thế. Lúc thì nói hay gặp tổ tiên, miêu tả rất sống động, còn cho rằng mình là tướng quân Napoleon chuyển thế.
Vương Trạch Vinh không ngờ Uông Nhật Thần lại thành như vậy. Nghĩ đến Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn trước đây, Vương Trạch Vinh không thể gắn hai người lại với nhau. Hắn thầm nghĩ chẳng lẽ khi về hưu thì tư tưởng cũng thay đổi nhiều như vậy sao?
- Ông, hôm nay bọn cháu thấy Lâm Khâm dẫn theo con trai y ra ngoài chơi.
Uông Phỉ không nhịn được nói với Uông Nhật Thần.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì đúng là muốn bịt mình Uông Phỉ lại. Với tính cách của Uông Nhật Thần thì còn không đi tìm Bí thư Lâm nói lý sao?
Chẳng qua hắn không ngờ Uông Nhật Thần lại thở dài một tiếng. Ông nhìn Uông Phỉ, rồi lại nhìn Uông Kiều:
- Tất cả đều là duyên phận. Tiểu Kiều và Lâm Khâm lấy nhau không có tình cảm, việc này chỉ trách lúc ấy ông để mặc bố cháu quyết định. Tiểu Kiều, nếu xảy ra chuyện như vậy thì cháu cũng không nên chịu đựng, phải làm rõ, không được thì ly hôn.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, mắt Uông Kiều sáng lên, chẳng qua cô nhìn Vương Trạch Vinh rồi lắc đầu nói:
- Bây giờ chưa thích hợp ạ.
Uông Nhật Thần nhíu mày nói:
- Cái gì mà không thích hợp, Uông gia ta không cần dùng một người phụ nữ để leo lên.
Vương Trạch Vinh nghe vậy mà rất kính trọng ông.
- Ông, chuyện của cháu thì ông đừng quan tâm, cháu biết xử lý mà.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói.
Uông Nhật Thần lắc đầu rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, có lẽ Vệ lão đã bảo cháu việc Lão bí thư muốn gặp cháu phải không?
- Vâng, ông nói mai sẽ mang cháu đi gặp Lão bí thư.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Đối với vị trí Bí thư Thành phố Hải Đông thì trong nội bộ cũng tranh đoạt kịch liệt. Nếu Lão bí thư còn thì người của ngài giữ chức Bí thư Thành phố Hải Đông là không vấn đề. Nhưng nếu Lão bí thư xảy ra chuyện, việc này hơi khó xử lý. Lúc ấy sẽ tranh đoạt rất mạnh. Bây giờ mọi người đều hy vọng Lão bí thư có thể chỉ định một người làm Bí thư.
Vương Trạch Vinh cũng sớm suy nghĩ tới việc này, hắn thấy lời ông nói phù hợp với suy nghĩ của mình:
- Hải Đông không phải nơi dễ có thể khống chế. Lô Ninh Quốc mặc dù đã lui nhưng làm việc ở đây nhiều năm, nhiều tay chân. Ai đi đến đó cũng khó khống chế tình hình.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh, ông cười nói:
- Sợ sao?
- Cháu từ xã Hoàn Thành đi đến hôm nay thì có khi nào chưa phải tranh đoạt.
Vương Trạch Vinh nói vậy mà không khỏi có chút tự hào.
Thấy Vương Trạch Vinh tự tin như vậy, mắt Uông Phỉ và Uông Kiều sáng lên. Uông Phỉ cầm tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh luôn rất giỏi.
Uông Kiều cũng khen:
- Trạch Vinh chưa từng làm mọi người thất vọng.
Uông Nhật Thần cũng cười nói:
- Con người chính là như vậy, cần làm phải làm.
Uông Kiều nhìn Uông Nhật Thần rồi nói:
- ông, cháu cảm thấy tư tưởng của ông bây giờ khá mâu thuẫn. Lúc thì có tâm trạng bi quan, bây giờ lại rất có ý chí, ông không sao chứ?
Lời này của cô là nói đùa, Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ nghe vậy liền nở nụ cười.
Uông Nhật Thần lại không cười;
- thực ra con người vốn là mâu thuẫn mà. Hôm nay ông thấy Lão bí thư như vậy nên suy nghĩ mà thôi. Xem ra Lão bí thư đã không được rồi. Lão bí thư vừa đi, Lô Ninh Quốc lại xảy ra chuyện, như vậy không ai kế nghiệp. Hôm nay khi Lão bí thư tỉnh lại đã nói với ông vài câu. Ngài đau lòng vì không bồi dưỡng được cán bộ tốt.
Mọi người đều thở dài trong lòng, Lão bí thư đến bây giờ còn nghĩ đến việc bồi dưỡng cán bộ, qua đó có thể thấy tấm lòng đối với quốc gia của ngài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Từ Lão bí thư, cháu có thể thấy hình ảnh lãnh đạo hết lòng vì nhân dân.
Uông Nhật Thần hút vài hơi thuốc rồi nói:
- con người sống trên đời, chỉ cần làm chuyện thì sao có thể tránh khỏi tranh đấu. Trạch Vinh, xem ra cháu phải chuẩn bị tâm lý đến Hải Đông. Người của Lão bí thư không ai kế nghiệp, cháu là sự lựa chọn duy nhất. Nhưng ít nhất mấy ông chúng ta cho rằng cháu là duy nhất.
Thấy Uông Nhật Thần nói chắc chắn như vậy, Vương Trạch Vinh khá chấn động. Bây giờ xem ra mấy người Uông Nhật Thần đã liên hợp những lão đồng chí cùng thế hệ với Lão bí thư. Ít nhất bọn họ cùng chung ý tưởng về người làm Bí thư Thành phố Hải Đông.
Uông Kiều nói:
- Bây giờ cháu thấy quan trọng nhất là bố Lâm Khâm. Chỉ cần ông thông qua thì Trạch Vinh nhất định sẽ ngồi lên chức Bí thư Thành phố Hải Đông.
Uông Nhật Thần gật đầu.
Uông Phỉ nói với Uông Nhật Thần:
- Ông, hôm nay Trạch Vinh đi gặp Bí thư Lâm. Bí thư Lâm nói tối mai bảo anh ấy đến nhà, còn gọi của Lâm Khâm và Tiểu Kiều đến nữa.
Uông Nhật Thần nghe thấy thế liền nhìn Vương Trạch Vinh và Uông Kiều, sau đó ông không nói gì khác. Ông đứng lên nói:
- Già rồi, ông đi ngủ lát đây.