Trong một phòng làm việc ở ban Tổ chức cán bộ Thị ủy, Diệp Ny Na đang ngồi nói chuyện với Nguyễn Du Hà. Cứ lần nào Diệp Ny Na có việc lên Thị đoàn thì đều đến chỗ Nguyễn Du Hà, quan hệ giữa hai người rất tốt.
- Chị nói Tiểu Na này, có phải có vấn đề gì với Vương Trạch Vinh không?
Nguyễn Du Hà tò mò mà hỏi. Mấy người Nguyễn Du Hà nhìn ra Diệp Ny Na có ý với Vương Trạch Vinh. Sau lần trước khi mọi người gặp mặt, Diệp Ny Na đã không ít lần nhắc đến Vương Trạch Vinh trước mặt cô. Vì thế kẻ mù cũng biết Diệp Ny Na thích Vương Trạch Vinh.
Diệp Ny Na đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Chị nói gì thế, người ta có vợ chưa cưới rồi. Mà nghe nói sau khi người ta học về sẽ đăng ký kết hôn.
Nói đến đây Nguyễn Du Hà nhận ra tâm trạng Diệp Ny Na khá kém.
Quan sát Diệp Ny Na một chút, Nguyễn Du Hà cười nói:
- Nhìn vẻ buồn bã của em, chị nghi ngờ có phải là có người yêu đơn phương không?
Diệp Ny Na khẽ đấm Nguyễn Du Hà một cái, tâm trạng của nàng lúc này rất không tốt.
- Nói cho em một tin, Vương Trạch Vinh đang ở trong văn phòng Bí thư Lý nói chuyện về việc nhận chức.
Nguyễn Du Hà nhỏ giọng nói.
Diệp Ny Na biết việc Vương Trạch Vinh sẽ giữ chức phó chủ tịch thường trực huyện Khai Hà, nghe thấy vậy liền vội vàng nói:
- Sao vẫn còn chưa ra, nói đến đâu rồi?
Diệp Ny Na lo lắng, ai cũng có thể nhận ra.
- Hì hì, có người quan tâm kìa.
Nguyễn Du Hà trêu chọc.
Thấy Diệp Ny Na không cao hứng mấy, Nguyễn Du Hà nói:
- Không phải rơi vào lưới tình đó chứ?
- Người ta sắp kết hôn rồi, em có rơi vào cũng vô dụng.
Diệp Ny Na lẩm bẩm một tiếng. Sau khi từ phía Nam về, trong đầu nàng lúc nào cũng hiện ra hình ảnh của Vương Trạch Vinh. Người này đúng là khó mà phán đoán. Càng nghĩ càng lưu tâm, không biết từ lúc nào Diệp Ny Na đã ghi hình bóng Vương Trạch Vinh vào trong tim. Lần này Vương Trạch Vinh đột nhiên lên làm thường vụ huyện ủy, phó chủ tịch thường trực làm hình tượng của Vương Trạch Vinh trong tim nàng cũng cao lớn hơn.
- Nếu thực sự thích thì theo đuổi đi, dù sao cũng chưa kết hôn mà. Anh ta mới tuổi đã làm phó chủ tịch thường trực, đừng nói là em mà ngay cả chị cũng động tâm.
Nguyễn Du Hà nói lời này cũng có chút thật.
Nguyễn Du Hà bởi vì làm ở ban Tổ chức cán bộ Thị ủy nên gặp toàn là thanh niên xuất sắc, vì vậy mà ánh mắt của cô khá cao. Bình thường Nguyễn Du Hà cũng thầm quan sát những người xuất sắc trẻ tuổi trong thành phố. Lần trước khi gặp Vương Trạch Vinh, Nguyễn Du Hà cũng không quá để ý nhưng lại hiểu rõ tình hình của người này. Đặc biệt thi thoảng Diệp Ny Na nói chuyện với cô về Vương Trạch Vinh, cô liền cảm thấy hứng thú với người này. Bố Nguyễn Du Hà là phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh, thời gian gần đây bố cô thi thoảng nói chuyện Vương Trạch Vinh – một ngôi sao chính trị mới ở trong nhà, trong giọng lộ rõ vẻ ghen ghét. Điều này càng làm cho Nguyễn Du Hà thêm hứng thú với Vương Trạch Vinh.
- Nhưng mà tình cảm của người ta với Lữ Hàm Yên rất sâu.
Diệp Ny Na đã động tâm. Có thể gặp mặt Vương Trạch Vinh ở trên thành phố và trao đổi tình cảm thì nàng rất muốn.
- Thử đi mà.
Nguyễn Du Hà cổ vũ.
Hai người ngồi nói chuyện với nhau nên không biết Vương Trạch Vinh đã ra khỏi Thị ủy.
Từ văn phòng thị trưởng đi ra, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã có thể thở dài một tiếng. Khi nói chuyện với những người kia về chuyện nhận chức, hắn cảm thấy Mã Kiến Sâm và Lý Gia Hòa là hai thái độ khác hẳn nhau. Lý Gia Hòa thì rất thân thiết với hắn, nhưng Mã Kiến Sâm lại vô cùng nghiêm túc.
Lúc gặp lãnh đạo thành phố, điện thoại di động của Vương Trạch Vinh đã rung lên mấy lần nhưng hắn không dám nghe trước mặt lãnh đạo.
Ra khỏi trụ sở chính quyền thành phố, Vương Trạch Vinh đi vài bước mới làm tâm trạng mình bình tĩnh lại. Hắn rút điện thoại ra nhìn thì thấy là một số máy lạ. Mặc dù không biết là ai gọi tới nhưng Vương Trạch Vinh vẫn gọi lại.
- Alo, Vương Trạch Vinh?
Gọi không ai nghe, bây giờ đối phương đã gọi lại, Nguyễn Du Hà cười nói. Vừa nãy thấy gọi mà Vương Trạch Vinh không nghe máy, Nguyễn Du Hà cũng đoán đối phương đang ngồi trong văn phòng của lãnh đạo.
- Cô là?
Vương Trạch Vinh nghe giọng hơi quen nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra là ai.
Nguyễn Du Hà giả vờ mất hứng nói:
- Sao đã quên tôi nhanh như vậy, tôi là Nguyễn Du Hà – ban Tổ chức cán bộ Thị ủy.
Vương Trạch Vinh nhớ ra đó là cô gái mà Diệp Ny Na giới thiệu, hắn vui vẻ nói:
- A, xấu hổ quá.
Vương Trạch Vinh biết gia cảnh nhà Nguyễn Du Hà. Cô ta ở thành phố mặc dù không phải lãnh đạo nhưng nhiều người nể mặt.
Diệp Ny Na thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền đến gần Nguyễn Du Hà mà nghe lén.
- Vương Trạch Vinh, chúc mừng anh thăng chức, chẳng lẽ không mời bạn bè bữa cơm sao?
Vương Trạch Vinh đang không biết tối sẽ làm gì, bây giờ nghe Nguyễn Du Hà nói như vậy hắn liền cười nói:
- Nếu đồng chí ban Tổ chức cán bộ đã yêu cầu, tối nay do tôi mời khách cô vậy.
Nguyễn Du Hà cười nói:
- Chiêu đãi riêng thì đợi sau khi anh nhận chức đi, hôm nay anh tới thành phố thì do tôi mời. Tôi gọi mấy người lần trước, chúng ta tụ tập được không?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi lên thành phố thì sẽ nghe lời cô sắp xếp. Cô muốn thế nào cũng được.
Thấy Vương Trạch Vinh đã đồng ý, Nguyễn Du Hà nói:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Hai người hẹn thời gian địa điểm rồi dập máy.
Vừa dập máy, Nguyễn Du Hà và Diệp Ny Na khẽ đấm vào nhau đầy vui vẻ.
- A, em về nhà một lát.
Diệp Ny Na kêu lên rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy Diệp Ny Na như vậy, Nguyễn Du Hà đoán cô ả về thay quần áo. Nguyễn Du Hà cười khổ một tiếng:
- Tình yêu.
Nghĩ đến đây Nguyễn Du Hà cũng lấy gương ra quan sát mình, cô rất hài lòng với quần áo hôm nay của mình.
Nguyễn Du Hà gọi mấy cuộc điện thoại rồi ngồi đó một lát. Một lúc sau Nguyễn Du Hà lấy cớ ra ngoài làm việc để về nhà thay bộ quần áo khác đẹp hơn.
Vương Trạch Vinh lúc này đang chẳng có việc gì. Hắn đi trên đường mà tâm trạng rất phức tạp. Mấy tháng qua đối với hắn như một giấc mộng vậy.
Vương Trạch Vinh từ từ đi về phía nhà khách thị ủy.
Từ tỉnh thành về thành phố là do Quách Cương tự mình đưa Vương Trạch Vinh tới đây, buổi chiều hắn lần lượt gặp các lãnh đạo. Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than làm lãnh đạo cũng rất mệt.
Ngâm mình trong nước nóng cho thoải mái, Vương Trạch Vinh nghĩ đến Lữ Hàm Yên liền cầm điện thoại gọi cho nàng. Hai người nói chuyện một lúc.
Lữ Hàm Yên rất vui vì Vương Trạch Vinh lên chức, nàng dặn Vương Trạch Vinh mặc áo ấm không được để lạnh. Nghe những lời quan tâm đó của vợ chưa cưới, Vương Trạch Vinh thấy ấm áp trong lòng.
Sau đó Vương Trạch Vinh lại gọi điện cho Tiểu Giang.
Tiểu Giang bây giờ đã lên ủy ban huyện làm. Nàng đang rất hài lòng với hoàn cảnh hiện nay. Nàng biết mình có thể được điều lên huyện hoàn toàn là do Vương Trạch Vinh.
Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, Tiểu Giang nhìn thấy trong phòng làm việc không có ai khác liền nhỏ giọng nói:
- Không được dùng mấy dịch vụ đặc biệt đó
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Em nghĩ nhiều quá đó. Đây là nhà khách thị ủy thì sao có chuyện đó được.
Tiểu Giang cười hì hì nói:
- Nếu mà không nhịn được thì dùng “Ngũ ca” của anh mà làm, không cho phép đi ăn lung tung.
Vương Trạch Vinh lập tức phê bình Tiểu Giang:
- Cô bé này đầu óc toàn thứ linh tinh.
Tiểu Giang nhỏ giọng nói:
- Mau lại đây, em tắm rửa nằm trên giường đợi anh.
Địa điểm gặp mặt là nhà hàng “Phao tiêu kê” do Nguyễn Du Hà chọn. Đừng nhìn nhà hàng này giá không cao nhưng đặc biệt ở chỗ mùi vị rất ngon, rất nhiều người trong thành phố thích ăn ở đây.
Thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đứng chờ ở cửa, Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Tiểu Diệp cũng tới ư?
Diệp Ny Na hôm nay mặc rất đẹp, nàng đứng ở cửa khiến không ít đồng chí nam đi qua phải quay đầu lại nhìn. Vương Trạch Vinh thậm chí còn thấy bà vợ đưa tay véo ông chồng vì mải chú ý đến Diệp Ny Na.
- Sao, không chào đón tôi à?
Giọng của Diệp Ny Na vốn đã quyến rũ, bây giờ nàng còn nũng nịu thì thật đáng chết.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sao lại không chào đón, chỉ là có chút ngạc nhiên.
Diệp Ny Na chủ động đưa tay về phía Vương Trạch Vinh.
Trong nháy mắt khi tay hai người chạm nhau, Vương Trạch Vinh cảm thấy ngón tay Diệp Ny Na khẽ cọ cọ trên tay hắn.
Cô gái này. Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi.
- Mau vào đi, đừng ở đây mà tình tứ.
Nguyễn Du Hà có chút ghen ghét. Cô mặc cũng rất đẹp nhưng vẫn kém hơn Diệp Ny Na một chút.
- Vậy mau vào thôi.
Vương Trạch Vinh vui vẻ mà nói. Hắn không muốn đứng đây nhận ánh mắt giết người của đám đàn ông. Đương nhiên động tác của Diệp Ny Na cũng làm hắn loạn.
Trong phòng đã có người, Vương Trạch Vinh nhìn thấy ngoại trừ Điền Tân Sinh kia không tới, còn đâu mấy người hắn gặp lần trước đều tới đông đủ.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Bảo Kiến Quân nhiệt tình đứng lên nói:
- Lão đệ, đúng là khó gặp được cậu.
Vừa nói hắn liền đưa tay về phía Vương Trạch Vinh, vừa bắt tay vừa lắc lắc vài cái.
Bảo Kiến Quân không khỏi thầm than trong lòng. Lần trước gặp thì Vương Trạch Vinh mới là lãnh đạo xã, chỉ mấy tháng không gặp người ta đã vào Huyện ủy. Thằng ranh này lên chức quá nhanh. Đương nhiên hắn bây giờ rất muốn quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Đêm nay Bảo Kiến Quân cũng có một cuộc hẹn nhưng nghe Nguyễn Du Hà nói Vương Trạch Vinh sẽ tham gia, hắn lập tức hủy buổi hẹn kia. Mục đích của hắn chính là tạo quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh. Hắn nghe được không ít chuyện liên quan đến Vương Trạch Vinh, vì thế rất coi trọng chỗ dựa cường đại sau lưng Vương Trạch Vinh.
Đỗ Vĩ vỗ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đã sớm nhìn ra cậu là người làm ra chuyện lớn, cậu tiến nhanh thật. Tôi vốn còn có chút tự hào, bây giờ cậu khiến tôi mất tự tin rồi đó.
Chung Tiểu Anh gần đây cũng nghe không ít chuyện về Vương Trạch Vinh, có khi ngồi ăn cơm ở nhà cũng nghe ông bố than thở về tốc độ thăng quan của Vương Trạch Vinh. Cô mới đầu không coi trọng Vương Trạch Vinh, nhưng bây giờ cũng nở nụ cười với Vương Trạch Vinh.
Từ lúc đi vào Diệp Ny Na vẫn đi sau Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh ngồi xuống, nàng lập tức ngồi sát bên cạnh hắn. Rất thân mật cầm lấy áo khoác Vương Trạch Vinh cởi ra rồi treo lên móc, động tác rất tự nhiên giống như hai người là người một nhà vậy.
Mấy người ngồi đây đều thấy nhưng đều giả vờ không quan sát được.
- Lão đệ, lãnh đạo tìm cậu nói chuyện chưa?
Bảo Kiến Quân cười nói. Trong mọi người thì hắn là người chú ý đến tình hình của Vương Trạch Vinh nhất. Nghe được Vương Trạch Vinh đã nói chuyện trước khi nhận chức, hắn cũng muốn tìm hiểu một chút.
- Vừa nói lúc chiều nay. Sáng mai do phó bí thư Thôi và trưởng ban Ngô đưa tôi đến huyện Khai Hà nhận chức.
Vương Trạch Vinh nói.
Bảo Kiến Quân cười ha hả mà nói:
- Lão đệ bây giờ đã ra mặt rồi, sau này càng đi càng xa.
Vương Trạch Vinh khiêm tốn nói:
- Nói thì nói vậy, cuộc sống của anh cũng rất thoải mái mà.
Bảo Kiến Quân nói:
- Thoạt nhìn thì như vậy, nhưng chưa từng được làm lãnh đạo cấp huyện nên tiền đồ của tôi không cao. Sau này cậu phải giúp tôi nhiều đó.
Nguyễn Du Hà cười nói:
- Theo tốc độ thăng quan của anh thì chắc không lâu nữa sẽ đến thành phố.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Lời này chính là phê bình tôi không mời khách đây mà. Hôm nay dù như thế nào cũng phải do tôi mời.
Hắn cố ý chuyển chủ đề.
Diệp Ny Na gắp một miếng thịt vào bát Vương Trạch Vinh, nàng nhỏ giọng nói:
- Anh cả ngày mệt rồi, mau ăn gì đi.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Cảm ơn.
Diệp Ny Na khẽ nói:
- Có gì mà phải cảm ơn chứ.
Nguyễn Du Hà thấy rõ hành động này, cô thấy mình có chút không hài lòng.
Bảo Kiến Quân cười nói với vợ:
- Nhân lúc còn nóng, mọi người ăn thôi.
Đỗ Vĩ cầm chai rượu lên nói:
- Hôm nay ăn mừng Vương lão đệ tiến bộ, ăn cơm xong tôi mời mọi người đi hát.
Diệp Ny Na vui vẻ nói:
- Nghe Đỗ ca, ăn xong chúng ta đi hát.