Hà Hảo cũng đang âm thầm quan sát vẻ mặt của Thư Ý. Đây là một cảm giác đặc biệt mà cô chưa bao giờ trải qua. Hà Hảo khi bắt đầu có quan hệ với Lý Kiền Ý thì vẫn còn trong trắng. đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lý Kiền Ý coi trọng cô đến vậy. Sau khi được Lý Kiền Ý bao, Hà Hảo dù có lòng cũng không dám làm gì. Cô gái chưa có kinh nghiệm yêu đương đúng là đáng buồn. Hà Hảo thường xuyên có chút buồn bã vì mình chưa biết tới tình yêu là gì. Đầu tiên do thấy Lý Kiền Ý có quyền thế lớn nên cô đã dập tắt suy nghĩ kia. Nhưng cô dù như thế nào cũng không ngờ sau khi gặp Vương Trạch Vinh, đặc biệt sau lần đó Vương Trạch Vinh cứu cô ra khỏi biển lửa khiến cô thường xuyên lấy Vương Trạch Vinh ra so sánh với Lý Kiền Ý. Vừa so sánh, cô phát hiện Vương Trạch Vinh mặc dù trông vẻ ngoài bình thường nhưng trên người hắn lại có thứ làm cô rung động.
Sau khi trong lòng bắt đầu nghĩ tới Vương Trạch Vinh, Hà Hảo không thể diệt trừ hình ảnh hắn ra khỏi tim mình, gần đây nó càng lúc càng rõ ràng. Dù là khi quan hệ với Lý Kiền Ý, cô vẫn tự an ủi mình và nghĩ người đang ở bên trên mình là Vương Trạch Vinh.
Bây giờ khi được khoác tay Vương Trạch Vinh, cô cảm thấy trên luồng khí nóng từ người hắn truyền tới.
Đây là một cảm giác mà từ người Lý Kiền Ý cô không nhận thấy, cảm giác đó làm cô muốn mê đi.
Cùng Thư Ý khoác tay Vương Trạch Vinh, Hà Hảo có cảm giác mình đang trộm người yêu của Thư Ý vậy.
Cô biết làm như vậy là không tốt đối với Thư Ý. Cô và Thư Ý thân với nhau như chị em, đây là rõ ràng trộm người đàn ông của Thư Ý. Nhưng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Hà Hảo vẫn không thể vượt qua suy nghĩ muốn khoác tay Vương Trạch Vinh.
Vẻ mặt Thư Ý thay đổi làm Hà Hảo khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Hà Hảo và Thư Ý cũng tích cực hơn. Hai cô đều đẹp, vì lấy lòng Vương Trạch Vinh nên hai người không ngừng nói cười. Cảnh hai cô gái đẹp vui vẻ như vậy đúng là làm nhiều người chú ý.
Một người đàn ông bị hai người phụ nữ luôn nói chuyện lấy lòng, Vương Trạch Vinh sao có thể không thỏa mãn cho được.
- Thằng kia, ở đây có ngàn, mày cầm rồi cút đi.
Mấy thằng thanh niên đứng trước mặt Vương Trạch Vinh, một tên ngông cuồng nói.
Đây là mấy tên thanh niên ăn mặc chau chuốt. Vương Trạch Vinh có thể nhìn ra được đám người này có gia thế tốt.
- Ồ, là Thư Ý. Tôi biết cô ta hát và đàn rất hay, không kém gì ca sĩ đâu.
Một tên thanh niên khác nhận ra Thư Ý, mắt y sáng rực lên.
- Ngon rồi.
Một thằng khác nhìn chằm chằm Hà Hảo với ánh mắt dâm đãng.
Hà Hảo và Thư Ý đều là loại phụ nữ làm người ta động tâm. Mấy thằng thanh niên phát hiện một tên râu rậm không ngờ khoác tay hai mỹ nữ đi đường, mỹ nữ còn cố ý lấy lòng người đàn ông nên càng làm bọn chúng khó chịu trong lòng.
Vì thế bọn chúng ném ra ngàn để Vương Trạch Vinh cút đi. Vương Trạch Vinh ngẩn ra, không ngờ có người đưa cho mình tiền.
Vương Trạch Vinh sa sầm mặt lại. Hắn rất khó chịu vì hôm nay vốn muốn đi dạo cho khuây khảo vậy mà lại gặp việc này.
- Sao, nhìn tao bằng ánh mắt này ư?
Thằng thanh niên vừa đưa tiền về phía Vương Trạch Vinh cười ha hả nhìn đám bạn.
- Này mọi người, người ta không thèm ngàn kìa.
Mấy thằng còn lại cũng cười phá lên.
- Thằng kia, trông mày như vậy mà đi tán hai mỹ nữ, mày không thấy quá đáng sao?
Một thằng thanh niên chỉ thẳng vào mũi Vương Trạch Vinh rồi nói.
- Ngũ ca bọn tao nhìn trúng con ả kia, ả đi theo Ngũ ca là phúc của nó, muốn gì có đó. Hai em, đi theo thằng này có tương lai gì chứ?
Mấy thằng thanh niên này quá ngông cuồng, Vương Trạch Vinh đúng là không nhịn được nữa.
Cãi vã với đám người này chỉ làm giảm thân phận của hắn. Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói nhiều với chúng. Hắn nói với Hà Hảo và Thư Ý:
- Đừng để ý tới chúng, đi.
Ba người đang định rời đi thì thằng thanh niên kia đã xông tới. Thằng cầm đầu nói:
- Hai em, anh là Trần Ngũ Lâm, được gọi là Ngũ ca, đây là danh thiếp của anh.
Nói xong y móc hai tờ danh thiếp trong ví ra đưa cho hai cô.
- Cảm ơn anh, tôi không có hứng thú quen biết với anh.
Thư Ý không thèm để ý tới đối phương.
Hà Hảo cũng cười nói:
- Có tiền thì quyên góp cho trẻ em miền núi đi, đừng lãng phí như vậy.
Cô nói không khác gì tát vào mặt tên Trần Ngũ Lâm.
Trần Ngũ Lâm nghe xong không khỏi tái mặt.
Từ trước đến giờ y luôn dùng danh thiếp dát vàng để dụ dỗ mỹ nữ, từ sau khi dùng cách này y hiếm khi thất bại, không ngờ hôm nay lại thành như vậy.
Tên Trần Ngũ Lâm tự nhận mình hiểu sâu sắc tâm lý phụ nữ. Y cho rằng phụ nữ thích hư vinh, dùng danh thiếp dát vàng để làm quen là biện pháp tốt nhất. Ở tình huống bình thường phụ nữ luôn thích chiếm chút lợi nhỏ, thấy mình đưa danh thiếp vàng tới thì đều đưa tay ra nhận, sau đó mình thuận thế hỏi cách liên lạc của đối phương. Như vậy về cơ bản Trần Ngũ Lâm đều có được cách liên lạc của đối phương, sau đó dùng vài biện pháp khác là túm được mỹ nữ ngay. Dùng cách này y đã thành công chia rẽ nhiều đôi yêu nhau, làm việc này đối với y mà nói đó chính là niềm vui rất lớn.
Nhìn qua cái thằng đàn ông râu rậm kia thì không giống kẻ có tiền. Nếu không có tiền thì hắn sao có thể tán được hai mỹ nữ này chứ?
Trần Ngũ Lâm tái mặt sau đó cười ha hả nói:
- Anh đúng là quên không giới thiệu mình. Bố anh là phó giám đốc Sở công an Bắc Kinh – Trần Quyền Hà. Anh là phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ.
Một thằng ở bên cũng lớn tiếng nói:
- Biết công ty Thiên Độ, trang web lớn nhất Trung Quốc. Tổng giám đốc Trần của bọn anh có rất nhiều tiền.
Trần Ngũ Lâm cười nói:
- Quá khen rồi, chỉ vài trăm triệu mà thôi, không có gì đáng để nhắc tới.
Nói xong Trần Ngũ Lâm rất lễ độ nói với Hà Hảo và Thư Ý:
- Hai vị tiểu thư xinh đẹp, hoàn toàn giống ngôi sao. Vừa lúc anh quen không ít đạo diễn, có thể để anh được hân hạnh giới thiệu hai em với bọn họ không?
Có thể nói biện pháp của tên Trần Ngũ Lâm này rất cao. Đầu tiên là danh thiếp vàng, lại nói mình có vài trăm triệu, sau đó lại nói ra mình là phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ, hơn nữa muốn giới thiệu với đạo diễn. Một sâu chuỗi này hoàn toàn là những điều phụ nữ hiện nay theo đuổi. Nếu là đối với người khác thì rất dễ dàng lọt vào bẫy của y. Dù bây giờ không có suy nghĩ nhưng quen với tên lắm tiền nhiều thế lực như vậy thì phụ nữ bình thường cũng sẽ không chối từ.
Vương Trạch Vinh mới đầu còn không chú trọng, nhưng nghe thấy đối phương là phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ nên có chút tò mò nhìn đối phương:
- Anh là phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ?
Trần Ngũ Lâm cười ha hả. Y tưởng Vương Trạch Vinh sợ vì nghe thân phận của mình nên có chút đắc ý nói:
- Nhìn anh cũng là người thông minh. Đúng thế, tôi là phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ.
- Phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ không phải rất nhiều việc sao, sao có thời gian đi dạo phố thế này?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Thằng kia, mày nói gì, coi thường Tổng giám đốc Trần của bọn tao ư? Tao nói với mày, vừa nãy Tổng giám đốc Trần của bọn tao đến Tòa án có chút chuyện, không ngờ có người kiện công ty tao trộm cắp. Tổng giám đốc Trần vừa ra tay là đối phó xong, bọn tao chỉ đi ngang qua đây mà thôi.
Một tên lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh.
Bây giờ Vương Trạch Vinh mới nhớ tới công ty Thiên Độ này có một trang web lớn nhưng chuyên đăng truyện lâu. Có một tác giả đã gọi điện nói chuyện với hắn về việc này.
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày. Hắn đang muốn tìm hiểu về công ty Thiên Độ mà không có thời gian, không ngờ hôm nay lại gặp phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ.
Trung Quốc hàng ngày đều nói đả kích nạn trộm tác quyền, công ty Thiên Độ này có thể nói là công ty trộm lớn nhất Trung Quốc, không ngờ kiện lại không được. Không biết sau lưng chúng có lực lượng như thế nào?