Tiễn Hoa Thái Tường lên máy bay, Vương Trạch Vinh tự hỏi một chút về việc mình sẽ lên Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh vốn có thể đưa Hoa Thái Tường tới tận Bắc Kinh nhưng lại nghĩ lần này mình mang theo không ít tài liệu, vì thế hắn có chút lo lắng nếu đi cùng Hoa Thái Tường.
Hoa Thái Tường xem ra cũng không thích Vương Trạch Vinh đi cùng. Vì thế Vương Trạch Vinh chỉ hỏi cho có là mình sẽ đưa y lên Bắc Kinh, Hoa Thái Tường đã kiên quyết từ chối, y cho rằng Vương Trạch Vinh còn nhiều công việc ở Hải Đông, lúc này không nên rời khỏi Hải Đông.
Hoa Thái Tường trước khi lên máy bay còn dùng hai tay nắm chặt tay Vương Trạch Vinh, tỏ vẻ cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của Hải Đông.
Tối qua Vương Trạch Vinh đã gọi điện cho Bí thư Lâm báo cáo về việc đạt được nhiều tài liệu quan trọng từ Mỹ.
Bí thư Lâm nghe xong Vương Trạch Vinh báo cáo liền tỏ vẻ rất vui mừng. Ngài yêu cầu Vương Trạch Vinh phải đưa chứng cứ lên Bắc Kinh một cách an toàn, còn phải do hắn tự mình đưa lên.
Vương Trạch Vinh có thể nghe ra được lúc này Bí thư Lâm cũng đang nóng lòng xử lý cho xong chuyện này.
Ngoài ra Bí thư Lâm cũng thông báo một tình hình, hai ngày nữa sẽ tiến hành điều chỉnh bộ máy quân đội nhiều nơi.
Đến bây giờ Vương Trạch Vinh mới coi như chính thức được thông báo việc này.
…
Bộ tư lệnh Quân khu Hải Đông cũng gọi điện tới cho Vương Trạch Vinh, mời hắn đến Quân khu.
Nhìn máy bay của Hoa Thái Tường rời đi, Vương Trạch Vinh nhìn mãi lên bầu trời.
- Bí thư Vương, Phó chủ tịch đã đi rồi.
Chu Vân Quyên đi tới nhỏ giọng nói.
Vương Trạch Vinh nhìn lại thì thấy mọi người đi tiễn Hoa Thái Tường đều đang đứn chờ đó. Hắn đứng im thì cũng không ai tiện đi về.
Vương Trạch Vinh không nói với ai câu gì mà đi thẳng lên xe của mình.
Lý Minh Quốc khởi động xe, xe chạy thẳng về trụ sở Thành ủy.
Sau lần Hoa Thái Tường tới Hải Đông để chèn ép Vương Trạch Vinh, các cán bộ Hải Đông có vẻ tĩnh lặng hơn nhiều, chỉ vài người thân thiết mới chào hỏi lẫn nhau, còn đâu đều tự mình lên xe.
Ngồi xe, Vương Trạch Vinh không ngừng tính toán sau đây mình có thể làm gì. Hắn biết việc mình có thể làm đã làm, việc không nên làm cũng đã làm. Bây giờ chuyện của hắn gần như hoàn thành, chứng cứ có được trình lên là xong.
Hoa Thái Tường nói với hắn chính là việc tập đoàn lợi ích kia sẽ không ngừng xuất hiện, tập đoàn này mất, tập đoàn khác sẽ thay thế. Vương Trạch Vinh cũng biết đó là việc đương nhiên, nhưng làm như thế nào để tránh được việc này?
Vương Trạch Vinh cảm thấy chủ yếu nhất vẫn là vấn đề con người. Trung Quốc rộng lớn như vậy, lượng công việc như vậy, Trung Quốc còn có truyền thống là chú trọng nhân tình, mà hiện nay chữ nhân tình bị biến dạng là ai phạm sai lầm sẽ dùng hai chữ này ra xin xỏ.
Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh biết nếu muốn diệt trừ tận gốc các tập đoàn lợi ích sâu mọt kia thì vẫn cần dựa vào pháp luật.
Pháp chế của Trung Quốc đang tiến nhanh hơn nhưng nó có quá nhiều điều luật đan xen nhau, nhiều khi quyền lực lớn hơn pháp luật. Tổng thể mà nói quá trình pháp chế hóa chưa được áp dụng đúng mức khiến việc chấp pháp trở nên khó khăn.
Vương Trạch Vinh nhiều lần nghe dân chúng phản ánh vấn đề này, bây giờ có muốn đi kiện cũng vô ích. Có người nói anh có kiện thắng cũng chẳng có tác dụng gì.
Những lời này mặc dù không đúng hoàn toàn nhưng nhiều người nghĩ như vậy cũng nói rõ một vấn đề đó là nó liên quan đến quan niệm đạo đức, vấn đề chấp hành pháp luật, quyền lực và luật pháp.
Vì thế Vương Trạch Vinh lại miên man nghĩ tới chuyện mình hay thấy khi còn ở xã Hoàn Thành. Khi ấy vài lái xe vi phạm giao thông động chút là rút điện thoại di động ra gọi cho vị đội trưởng này, đội trưởng kia, nói chuyện vài câu sau đó được đi. Từ việc này có thể thấy chấp pháp chính là chấp hành theo ý lãnh đạo.
Cần phải tổ chức nhân viên nghiên cứu kỹ vấn đề này.
Vương Trạch Vinh xác định công việc trung tâm sắp tới của Hải Đông chính là hình thành không khí tất cả phải phục tùng pháp luật.
Đang suy nghĩ, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhận được điện thoại của Chiêm Quốc Xương.
Chiêm Quốc Xương có chút sốt ruột nói:
- Bí thư Vương, xảy ra sự cố giao thông nghiêm trọng. Tôi vừa nhận được tin là ở trạm giao nhau của tuyến đường sắt số có hai tàu đâm vào nhau, thương vong nặng nề.
Vương Trạch Vinh không khỏi hít sâu một hơi, vụ nổ liên hoàn vừa kết thúc, chưa kịp công bố kết quả bây giờ lại xảy ra chuyện này là sao?
Vương Trạch Vinh thấy áp lực rất lớn. Dù hắn có làm tốt đến đâu nhưng dân chúng chỉ biết khi hắn làm Bí thư Thành phố Hải Đông thì tình hình an ninh trật tự và vấn đề giao thông của Hải Đông không tốt.
- Cụ thể là như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi xong mới phát hiện mình có hỏi Chiêm Quốc Xương chuyện này cũng vô ích.
Không đợi Chiêm Quốc Xương nói, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Những thành viên khác về Thành ủy, thành viên bộ máy lập tức tới hiện trường vụ án.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Minh Quốc:
- Chuyển sang trạm xe lửa số – Thiết Giang.
Rất nhanh sự cố này mọi người đều nghe được tin. Mọi người đều khó hiểu sao trong thời gian ngắn mà Hải Đông lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Xe rất nhanh đến hiện trường, Vương Trạch Vinh vội vàng từ trong đi ra.
Lúc này xe của Chiêm Quốc Xương đã tới.
Chiêm Quốc Xương là Chủ tịch thành phố, y cũng sốt ruột. Nhìn mấy người Vương Vân Long đi đến, Chiêm Quốc Xương lớn tiếng nói:
- Tình hình cụ thể là như thế nào?
Vương Vân Long nói:
- Tôi vừa tới, tình hình đang được xác minh, theo báo cáo của bên đường sắt có thể là do tín hiệu đèn báo có vấn đề.
Vương Trạch Vinh không khỏi nhíu mày, bây giờ cả nước nhiều nơi xuất hiện hiện tượng này.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, hắn biết sớm cứu hộ sẽ sớm cứu được người nên nói với Chiêm Quốc Xương:
- Anh lập tức bố trí nhân viên cứu hộ, nhất định phải bảo đảm không có ai tử vong nữa.
Chiêm Quốc Xương nghe theo và cầm điện thoại di động lên không ngừng gọi ra ngoài.
Lúc này các vị thường vụ cũng đã tới và được Vương Trạch Vinh phân công công việc.
Xe cảnh sát, cấp cứu không ngừng chạy tới, mọi việc diễn ra khá có trình tự, không lộn xộn.
Tuy nói Vương Trạch Vinh chỉ huy khá tốt nhưng xuất hiện chuyện như thế này vẫn làm không ít quần chúng tò mò vây tới gần để xem.
Nhìn Chủ tịch Liên đoàn lao động đi tới bên cạnh mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Liên đoàn lao động các anh phải tham gia vào việc này, kể cả việc lo hậu sự và chữa trị cho người thương vong.
Sau đó hắn nói thêm với Phó chủ tịch thành phố - Phạm Toàn Trung:
- Công tác phúc lợi sau này là chuyện rất quan trọng, anh nhất định phải làm tốt.
Lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện một đám người đang trở nên hỗn loạn, hắn hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Rất nhanh một quan chức đi tới báo cáo:
- Bí thư Vương, sau khi vụ việc diễn ra một số người nhà nạn nhân nghe tin chạy tới, đây là thân nhân người bị chết. Bọn họ đòi đi đánh lãnh đạo đường sắt.
Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi có chút buồn bực. Vụ việc diễn ra thì sai lầm đúng là của chính quyền.
Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền đi tới chỗ đám đông kia.
Vương Trạch Vinh cũng không biết lúc này ở xa xa có một người trẻ tuổi đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Người này biết rõ Vương Trạch Vinh có vệ sĩ. Nếu là tình huống bình thường thì không thể tiếp cận gần Vương Trạch Vinh, nhưng bây giờ lại khác.
Y nhìn hai vệ sĩ của Vương Trạch Vinh rồi nháy mắt ra hiệu hai tên bên cạnh, bảo chúng ngăn vệ sĩ của Vương Trạch Vinh lại.
Bên cạnh y có một người phụ nữ trông như có thai đang nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh.
- Yên tâm.
Tên trẻ tuổi nói xong liền lẻn vào đám đông và biến mất.
Sau khi người này rời đi, người phụ nữ có thai từ từ chen về phía Vương Trạch Vinh.