Vương Trạch Vinh châm thuốc hút mà cẩn thận suy nghĩ. Qua quan khí hôm nay cùng với thái độ của mọi người trong hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh lần đầu tiên suy nghĩ về nghệ thuật tranh đấu trong chốn quan trường. Từ một cán bộ xã trở thành phó chủ tịch thường trực, hắn mất không đến một năm mà người khác có lẽ cả đời không đi hết. Hắn không ngừng tăng lên vì thế Vương Trạch Vinh ít khi cẩn thận suy nghĩ xử lý chuyện trong chốn quan trường. Trương Thuận Tường nghiêng về phía Trịnh Chí Minh là bài học dành cho Vương Trạch Vinh. Trong chốn quan trường nếu như mình không tính kế người khác, người khác sẽ tính kế hắn.
Vương Trạch Vinh ngồi đó hút thuốc, khói không ngừng bay ra từ miệng hắn.
Cẩn thận phân tích tình hình trong huyện bây giờ. Từ trước đến nay liên minh của hắn là Lý Duy Hà, Quách Khải Quốc, Lữ Khai Trung và Trương Thuận Tường. Bây giờ đột nhiên xuất hiện việc Trương Thuận Tường không ngừng lắc lư và có xu thế ngã về phía Trịnh Chí Minh, tình hình liền trở nên nghiêm trọng. Đặc biệt trong chuyện ngày hôm nay, Trịnh Chí Minh không ngừng phản ánh mảng mà Vương Trạch Vinh quản lý, đây là muốn đả kích uy tín của hắn.
Bây giờ cần nhất là tạo dựng liên minh thật chặt chẽ thì mới có thể phát triển.
Vương Trạch Vinh nghĩ vậy liền cầm điện thoại gọi cho Lý Duy Hà.
- Phó bí thư Lý, hôm nay chúng ta gặp nhau một chút chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói với Lý Duy Hà.
Trong mấy đồng minh thì Lý Duy Hà khó nắm bắt nhất. Mặc dù Lý Duy Hà vẫn luôn ủng hộ Vương Trạch Vinh nhưng ai có thể khẳng định hắn không ngã về phía Trịnh Chí Minh. Vương Trạch Vinh quyết định kéo người này trước.
- Ha ha, Trạch Vinh à. Tôi cũng đang muốn mời cậu dùng cơm. Nghe nói có một người ở Tứ Xuyên làm món ăn rất được. Tối nay chúng ta đến đó chứ?
Lý Duy Hà đã sớm đợi Vương Trạch Vinh gọi tới nên rất hưng phấn đồng ý. Vốn là Vương Trạch Vinh mời hắn, bây giờ lại thành hắn mời Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cười nói:
- Nơi Phó bí thư Lý thấy được nhất định là được, chúng ta đến đó.
Ở huyện Khai Hà người có thể có thư ký chỉ là Bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện, phó bí thư huyện ủy, Vương Trạch Vinh không có thư ký. Vì vậy địa điểm do thư ký của Lý Duy Hà đặt.
Đây là nơi khá được, vào cửa thấy trong sân đã đỗ đầy xe. Lý Duy Hà mời khách ở một căn phòng rất yên tĩnh.
Khi Vương Trạch Vinh đến thì Lý Duy Hà đã sớm ngồi ở bên trong.
- Trạch Vinh, mau ngồi đi.
Lý Duy Hà thấy Vương Trạch Vinh đi vào liền vui vẻ nói.
Thư ký và lái xe cũng đến phòng bên ngoài ăn cơm. Hai người đều biết đối phương muốn tìm nơi giao lưu nên chọn một gian riêng.
- Xin lỗi, vừa đi thì nhận được cuộc điện thoại trên thành phố nên tôi đến muộn.
Vương Trạch Vinh nói.
- Chuyện bên Ủy ban huyện đúng là khá bận.
Lý Duy Hà vừa cười vừa nói. Vương Trạch Vinh là phó chủ tịch thường trực nên có nhiều chuyện cần xử lý.
Vương Trạch Vinh rót đầy chén của hai người rồi nói:
- Đã lâu rồi chúng ta không ngồi uống riêng với nhau. Tôi mời Phó bí thư Lý.
Lý Duy Hà mất hứng nói:
- Trạch Vinh, việc này tôi phải nói với cậu vài câu. Quan hệ giữa chúng ta không phải ngày một ngày hai, sao cứ gọi tôi là Phó bí thư Lý. Như vậy quá xa lạ.
Vương Trạch Vinh trước kia vẫn coi Lý Duy Hà là lãnh đạo cấp cao, từ trong lòng không thể coi Lý Duy Hà là người cùng cấp với mình. Bây giờ mặc dù hắn đã vào Huyện ủy nhưng khi đối mặt với Lý Duy Hà vẫn không thể nào quen coi đối phương là cùng cấp mình. Bây giờ nghe Lý Duy Hà nói như vậy, hắn đột nhiên mới nghĩ mình đã cùng cấp với bọn họ.
- Vậy tôi gọi là Lý ca.
Vương Trạch Vinh cũng không thể gọi Lý Duy Hà là “Duy Hà” nên chỉ có thể làm như vậy.
Lý Duy Hà cười nói:
- Khi không có ai thì gọi như vậy sẽ thân thiết, có người ngoài thì chúng ta gọi chức vụ sẽ cho thấy tôn trọng đối phương.
Hai người uống vài chén, Vương Trạch Vinh nói:
- Lý ca, hội nghị thường ủy hôm nay có chút kỳ lạ.
- Tôi biết cậu mời tôi đến đây ăn cơm là vì chuyện này.
Lý Duy Hà nghiêm túc nói:
- Xem ra cậu cũng nhìn ra rồi, lão Trương đã thay đổi.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi đúng là không rõ chuyện này.
- Ha ha, lão Trịnh làm chuyện gì tôi hiểu. Không ngoài việc cho lão Trương chỗ tốt.
Nói xong Lý Duy Hà cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi mặc dù lớn hơn cậu không ít nhưng nói về phát triển thì tôi không thể có khả năng phát triển quá nhiều. Cậu thì khác, cậu có đủ các điều kiện nên sớm muộn cũng phát triển.
Lý Duy Hà nói rất trực tiếp. Hắn thể hiện mình thấp hơn Vương Trạch Vinh.
Nghe Lý Duy Hà nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn đối phương.
Lý Duy Hà mời Vương Trạch Vinh một chén rồi nói:
- Đừng thấy tôi bình thường không làm ra chuyện gì lớn, nhưng chuyện lớn nhỏ ở huyện Khai Hà tôi đều rõ. Lão Trịnh cũng bị chức vị làm mờ hai mắt.
Lý Duy Hà đây là thật lòng mà nói.
- Trạch Vinh, tôi coi như anh cậu nên muốn nói mấy câu chân thành với cậu. Cậu bây giờ căn bản chưa phải người chính thức trong chốn quan trường, cậu vẫn có tâm trạng đứng ngoài mà nhìn. Tâm trạng như vậy rất không tốt và không có lợi cho sự phát triển của cậu.
Lý Duy Hà đúng là nói thật lòng. Vương Trạch Vinh nghe vậy không khỏi có chút cảm động. Lời này nếu một ngày trước Lý Duy Hà nói ra thì có lẽ Vương Trạch Vinh không quá để ý. Nhưng sau chuyện hôm nay, Vương Trạch Vinh hiểu một điều quan chức nếu dùng tình cảm quá nhiều sẽ là khuyết điểm. Ví dụ như Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh đối đầu nhau, nhưng khi lợi ích đặt trước mặt Trương Thuận Tường thì tên này sẽ lập tức thay đổi.
Lý Duy Hà nói xong liền lặng lẽ quan sát Vương Trạch Vinh. Hắn nói như vậy chỉ với một mục đích là xem Vương Trạch Vinh có thể hiểu rõ lời hắn nói không, có thể chấp nhận người khác phê bình không?
Thấy Vương Trạch Vinh cẩn thận lắng nghe lời mình nói, Lý Duy Hà khẽ gật đầu.
Mấy ngày nay Lý Duy Hà vẫn luôn quan sát tình hình. Khi hắn thấy Lữ Hàm Yên rất giống vợ của Hạng Nam, trong lòng hắn lập tức có một cảm giác kỳ quái. Hắn cảm thấy Lữ Hàm Yên và Hạng Nam có quan hệ gì đó. Vì xác nhận chuyện này, hắn còn thông qua quan hệ hiểu một chút về tình hình gia đình Hạng Nam. Vừa tìm hiểu, hắn liền choáng váng. Hạng Nam không ngờ có một cô con gái đã mất tích. Sau khi biết việc này, Lý Duy Hà liền gọi điện bảo Lưu Minh Xuân tiến hành điều tra gia đình Lữ Khánh Phân. Kết quả điều tra làm cho hắn ngạc nhiên. Lữ Khánh Phân sau một thời gian ra ngoài liền mang về một cô bé với tuổi còn nhiều hơn thời gian mà người này kết hôn. Mặc dù đã hơn năm nhưng tài liệu gốc vẫn còn.
Có phát hiện này, Lý Duy Hà liền liên hệ Lữ Hàm Yên và Hạng Nam, lại suy nghĩ đến Vương Trạch Vinh. Hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh rất có thể là con rể của Bí thư Hạng. Điều này làm hắn rất khiếp sợ. Nếu tình hình là thật thì tiền đồ của Vương Trạch Vinh quá sáng.
Trong thời gian này, Lý Duy Hà vẫn một mực quan sát tình hình giữa Vương Trạch Vinh và Bí thư Hạng. Vì thế hắn thấy điểm đặc biệt giữa hai người.
Việc này đối với Lý Duy Hà là quá quan trọng. Hắn biết mình tìm được bảo tàng, một bảo tàng làm hắn có lợi rất lớn.
Việc này được hắn giấu sâu vào lòng mình.
Lý Duy Hà cũng muốn làm ra sự nghiệp, đáng tiếc là không tìm được chỗ dựa mạnh. Bây giờ thấy được tình hình của Vương Trạch Vinh, Lý Duy Hà liền quyết tâm theo sát Vương Trạch Vinh.
Lý Duy Hà rất thông minh. Nếu hắn đã biết Vương Trạch Vinh là con rể của Bí thư Hạng, hắn liền đặt mình vào một vị trí thích hợp. Không cần hơn Vương Trạch Vinh, chỉ cần đi theo hắn ta là được. Lý Duy Hà đã tiến hành phân tích tính cách của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh là người rất nói tình cảm, chỉ cần hắn theo sát Vương Trạch Vinh thì đến lúc đó tên này sẽ không thể quên công của hắn.
- Cảm ơn Lý ca đã chỉ điểm.
Vương Trạch Vinh chân thành nói.
Lý Duy Hà thấy thời cơ đã thành liền trầm giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, sau này cậu phải quan tâm một chút với huyện Khai Hà. Là Lý ca của cậu, tôi luôn đứng bên phía cậu.
Lý Duy Hà rõ ràng đã tỏ thái độ chính trị của mình.
Nghe thấy Lý Duy Hà nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm động mà nói:
- Tôi nhớ kỹ ân tình của Lý ca.
Lý Duy Hà cười nói:
- Lý ca này không có năng lực nào khác, nhưng trong hội nghị thường ủy luôn có một phiếu đứng bên phía cậu.
Lý Duy Hà đang rất kích động. Hắn biết mình đã thành công thể hiện thành ý cho Vương Trạch Vinh thấy.
Hai người lại uống vài chén, quan hệ tốt hơn rất nhiều.
Cả quá trình, Lý Duy Hà luôn thể hiện mình thấp hơn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không ngờ kết quả lại là như vậy. Trong lúc nói chuyện, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Lý Duy Hà đã thay đổi rất nhiều. Quan khí của Lý Duy Hà bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, về cơ bản cùng hướng với hắn.
Một quan điểm đang hình thành trong đầu Vương Trạch Vinh. Tranh đấu trong chính trị cũng như đoạt địa bàn vậy, chỉ khi mình có căn cơ thì mới có thể làm bàn đạp không ngừng đẩy mạnh. Hôm nay từ tình huống với Lý Duy Hà có thể thấy trong quan trường huyện Khai Hà, Vương Trạch Vinh đã chiếm được một căn cứ của riêng mình. Dù là rất nhỏ nhưng vẫn có.