Quan Khí​

chương 1702

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không ai nghĩ lực lượng trong quân đội của Vương Trạch Vinh lại lớn đến như vậy. Mọi người thấy rõ Vương Trạch Vinh đã có được quân quyền, nhìn mấy tư lệnh cầm trọng binh là biết bọn họ đã hoàn toàn ủng hộ Vương Trạch Vinh.

Hội nghị hôm nay có thể nói là một lần biểu diễn lực lượng của Vương Trạch Vinh. Có nhiều lãnh đạo cao cấp ủng hộ như vậy, Vương Trạch Vinh còn lo không thể làm Phó chủ tịch sao? Nếu như thế này mà hắn còn không lên chức đúng là trò cười.

Giật mình nhất chính là Bí thư Trịnh. Y mặc dù biết Vương Trạch Vinh có được sự ủng hộ nhưng không nghĩ sự ủng hộ lại lớn đến như vậy.

Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi ngay ngắn tại đó, nếu như nói trước đây Bí thư Trịnh cũng chỉ coi Vương Trạch Vinh là cấp dưới, coi là một người trẻ tuổi không có nhiều kinh nghiệm chính trị thì bây giờ đã có cái nhìn khác.

Bí thư Trịnh rất giật mình, Vương Trạch Vinh có được nhiều binh quyền như vậy, chỉ cần hắn phát triển ra thêm ngoài nữa thì hắn sẽ rất vững vàng trong quân đội, ai có thể dao động vị trí của hắn.

Bí thư Trịnh đúng là không thể nhìn thấu Vương Trạch Vinh. Ở Bắc Kinh có nhiều phái hệ như vậy mà sao hắn luôn có thể chọn được đúng phe cánh.

Nếu nói Bí thư Trịnh không lo về Vương Trạch Vinh là giả. Nhìn Vương Trạch Vinh có lực lượng mạnh như vậy, có không biết bao người ở cơ sở ủng hộ, Bí thư Trịnh không khỏi thở dài một tiếng.

Nghĩ đến cũng hơi buồn bực, mình làm đến Tổng bí thư mà không có mấy binh quyền, Vương Trạch Vinh lại nắm lực lượng khổng lồ như vậy trong tay.

Nghĩ như vậy nhưng Bí thư Trịnh lại thấy Vương Trạch Vinh nhiều nhất chỉ lên làm Phó chủ tịch trong khóa tới mà thôi, không thể nào ảnh hưởng tới vị trí của mình. Khóa sau nữa mình sẽ lui, Vương Trạch Vinh dù lên làm Tổng bí thư cũng có liên quan gì tới mình?

Hơn nữa sau nhiều lần tiếp xúc, Bí thư Trịnh nhận ra quan điểm của Vương Trạch Vinh khá giống mình, đây cũng không phải chuyện xấu.

Xuất hiện suy nghĩ như vậy, Bí thư Trịnh cảm thấy Trung Quốc cần có một lãnh đạo cứng rắn như Vương Trạch Vinh.

Bí thư Trịnh cười nói:

- Ý của Trạch Vinh là rất quan trọng, Trung Quốc cần phát triển thì phải có trí tiến thủ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trung Quốc dưới sự lãnh đạo của Bí thư Trịnh và Trung ương nên phát triển rất nhanh, đạt thành tựu không hề nhỏ. Chúng ta nếu đã phát triển như vậy thì sao không điều chỉnh thái độ. Chúng ta tuy không đi xâm chiếm nhưng cũng không thể để người khác ăn hiếp mình.

Các ủy viên khác ngồi tại chỗ nghe hai người Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh nói chuyện với nhau.

Bí thư Trịnh gật đầu nói:

- Suy nghĩ của Trạch Vinh rất đúng, mọi người cũng đưa ra ý kiến của mình ở vấn đề này đi.

Sau đó mọi người bắt đầu thảo luận quanh ý kiến mà Vương Trạch Vinh đưa ra. Vương Trạch Vinh thực ra chỉ là tạo mở đầu còn phương án cụ thể hắn tin sẽ có các chuyên gia phụ trách.

Hội nghị rất nhanh kết thúc.

Bí thư Trịnh dẫn đầu đi ra ngoài.

Lúc Vương Trạch Vinh đứng lên, mấy người do Bành Bộ Thuân cầm đầu đi tới bắt tay hắn.

Hắn cũng nói chuyện vài câu rồi mới đi.

Nhìn theo Vương Trạch Vinh, mọi người biết sau hội nghị hôm nay, địa vị trong quân đội của Vương Trạch Vinh coi như đã chính thức được xác lập.

Nếu nói trước đây Vương Trạch Vinh chỉ là đi ngang, mọi người nghe một chút mà thôi. Nhưng bây giờ thì khác, hắn nhảy lên nắm quân quyền, địa vị của hắn là không thể dao động.

Việc này là điều đáng mừng với Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm. Theo bọn họ nghĩ Vương Trạch Vinh cần thêm thời gian, không ngờ hắn phát triển nhanh như vậy.

Bắt tay Vương Trạch Vinh, cả Dương Úy Lâm cùng Chiêm Lâm đều nghĩ tới Uông Chính Phong. Bọn họ thầm nghĩ hy vọng của lão lãnh đạo xem ra đã được thực hiện trong tay Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lúc này lại nghĩ làm như thế nào tạo được mối quan hệ mật thiết với Bí thư Trịnh. Hắn có suy nghĩ này, Bí thư Trịnh cũng không khác gì hắn.

Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi phòng hội nghị, một sĩ quan đi tới trước mặt hắn và nói;

- Bí thư Vương, Bí thư Trịnh mời ngài đến văn phòng nói chuyện.

Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Giữa hắn và Bí thư Trịnh vốn không có xung đột gì, Bí thư Trịnh nhất định đã thấy tình hình của mình nên muốn nói chuyện.

Bí thư Trịnh cũng có một văn phòng ở Quân ủy trung ương, Vương Trạch Vinh đi theo sĩ quan đến đó.

Thấy Vương Trạch Vinh đã tới, Bí thư Trịnh đứng lên bắt tay hắn:

- Trạch Vinh, tôi có một số việc cần trao đổi với cậu.

Vương Trạch Vinh cung kính nói:

- Ngài là Tổng bí thư, tất cả hành động của chúng tôi đều nghe theo chỉ thị của ngài.

Bí thư Trịnh cười cười kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống:

- Trạch Vinh rất được, tính Đảng của cậu luôn được đặt lên hàng đầu.

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư Trịnh, thái độ của tôi là rất rõ ràng, Đảng bồi dưỡng tôi nên dù mình ở vị trí nào tôi cũng nghe Đảng.

Thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ như vậy, Bí thư Trịnh gật đầu nói:

- Ý kiến của cậu hôm nay rất quan trọng, quân ủy sẽ tiến hành nghiên cứu. Trung Quốc đúng là đã đến lúc lên tiếng.

- Bí thư Trịnh, tôi không muốn mấy quốc gia khác cứ lấn át Trung Quốc chúng ta mãi. Quốc gia nào chẳng như nhau, nếu như người khác ép tới nhà mà chúng ta không dám nói gì, vậy dân chúng còn mong chờ gì vào chúng ta. Lúc cứng rắn thì phải cứng rắn, lúc cần đánh thì cũng có thể kéo quân đội ra. Nếu không luyện binh có tác dụng gì chứ?

- Đúng thế, tôi có một suy nghĩ là sau đây nhờ cậu quan tâm nhiều hơn chuyện trong quân đội, tôi sẽ có nhiều thời gian suy nghĩ chuyện quốc gia.

Vương Trạch Vinh không nghĩ chỉ thoáng đó mà Bí thư Trịnh đã muốn giao toàn bộ quân quyền cho mình.

Nhìn quan khí của Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh nhận ra đối phương đây là muốn tạo gần quan hệ với mình, nhất là sau khi thấy mình thể hiện lực lượng.

Cảm nhận được thành ý của Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Bí thư Trịnh, tôi vẫn có câu nói đó, dù là lúc nào tôi cũng luôn đoàn kết xung quanh Trung ương Đảng. Chuyện trong quân đội tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, chuyện quan trọng sẽ xin chỉ thị của ngài.

Bí thư Trịnh nhìn Vương Trạch Vinh một lát rồi nói:

- Rất tốt.

Nói tới đây, Bí thư Trịnh nói thêm:

- Sắp Đại hội Đảng, cậu có suy nghĩ gì không?

- Tôi từ trước đến giờ vẫn cho rằng Trung Quốc muốn phát triển thì cần cục diện chính trị ổn định, Đại hội Đảng là chuyện rất lớn, nếu không có tình hình đặc biệt thì cần duy trì cục diện như hiện nay.

Bí thư Trịnh gật đầu nói:

- Trạch Vinh nói đúng, Trung Quốc cần là sự ổn định.

Dừng một chút, Bí thư Trịnh nói:

- Vấn đề của Hoa Thái Tường là rất lớn, sau Đại hội Đảng y sẽ không thể tiếp tục làm Phó chủ tịch, các điều kiện của cậu đều đủ, tôi cho rằng sẽ do cậu làm Phó chủ tịch. Việc này có lợi cho sự ổn định của Trung Quốc. Việc này mọi người cũng sớm có thảo luận, cậu cũng cần chuyển dần trọng tâm công việc.

Vương Trạch Vinh nói:

- Có Bí thư Trịnh làm người lãnh đạo, chúng tôi có thể đi theo phía sau ngài học tập. Tôi tin rằng mình nhất định sẽ học được nhiều điều.

Bí thư Trịnh chỉ vào Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cậu luôn khiêm tốn như vậy. Năng lực của cậu như thế nào thì mọi người đều biết. Có cậu giúp đỡ cũng làm tôi giảm đi nhiều áp lực.

Bí thư Trịnh lúc này đã coi Vương Trạch Vinh như người ngang hàng với mình, bọn họ dần chuyển sang quan hệ đồng bọn.

Vương Trạch Vinh đương nhiên là vui mừng khi Bí thư Trịnh tỏ ý ủng hộ mình lên làm Phó chủ tịch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio