Đã một thời gian huyện Khai Hà không triệu tập hội nghị thường ủy nên lần này các thường vụ đến sớm hơn các lần trước nhiều.
Trong phòng họp vang lên tiếng nói cười. Khi Vương Trạch Vinh đi vào, mấy người bên phía hắn đều cao giọng chào.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống bên cạnh Lý Duy Hà rồi nhìn tình hình. Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh còn chưa đến. Nhiều người đang hút thuốc, trong phòng đầy làn sương khói. Chu Lâm mặc dù là nữ đồng chí nhưng quen với việc các lãnh đạo đã hút thuốc nên cũng không hề khó chịu. Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, ả cười cười nhìn lại.
Trương Thuận Tường cầm theo cốc trà lớn đi vào. Hắn thấy Vương Trạch Vinh chỉ cười cười rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Đừng nhìn Vương Trạch Vinh đang nói chuyện với Lý Duy Hà nhưng hai mắt của hắn đang quan sát Trương Thuận Tường. Quan khí của Trương Thuận Tường đã thẳng đứng. Nhìn thấy điều này Trương Thuận Tường không khỏi cười thầm trong lòng. Xem ra hôm nay Trương Thuận Tường đã có chuẩn bị.
Trịnh Chí Minh nghiêm túc đi vào rồi ngồi xuống chỗ của mình. Hắn chào Trương Thuận Tường trông rất nhiệt tình.
Mở đầu hội nghị, Trịnh Chí Minh nói về mấy vấn đề từ trước đó. Thấy đã đến lúc nên Trịnh Chí Minh nói:
- Ủy ban huyện đưa ra vấn đề tài chính cho việc sửa đường. Mặc dù tài chính đúng là còn có một chút nhưng nhu cầu tài chính rất lớn. Cấp trên có quy hoạch thống nhất về đường xá. Bây giờ phòng giao thông không thể có được tài chính từ cấp trên, chỉ dựa vào tài chính trong huyện bỏ ra thì đúng là hơi khó khăn. Chẳng qua bên phía Ủy ban huyện nói rất có lý. Không sửa đường được tốt thì huyện Khai Hà sẽ bị hạn chế trong phát triển. Tiền sửa đường là một khoản rất lớn, xin mọi người bàn bạc một chút xem có nên vận dụng một bộ phận tài chính để sửa đường của mấy xã không?
Mọi người nghĩ đến chuyện mấy hôm trước Trương Thuận Tường bị Thiệu Quốc Chí làm cho mất mặt, bọn họ không khỏi cảm thấy ngạc nhiên vì chuyện này.
Lữ Khai Trung nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bên Ủy ban huyện đúng là cần rất nhiều tài chính để tiến hành việc này. Tôi cho rằng muốn đảm bảo lệnh của Ủy ban huyện mau chóng được chấp hành, lãnh đạo các phòng ban của chúng ta phải đề cao về năng lực. Mấy hôm trước chủ tịch Trương đến phòng tài chính yêu cầu cấp một khoản tiền. Kết quả chủ tịch không chỉ huy được phòng tài chính, đây có phải chuyện nực cười không?
Lữ Khai Trung trực tiếp điểm phòng tài chính là do hắn đã bàn với Vương Trạch Vinh từ trước. Lần này nhất định phải hạ Thiệu Quốc Chí. Đồng thời Lữ Khai Trung cũng có mấy lần bị phòng tài chính làm tức tối, nên hắn rất hận Thiệu Quốc Chí.
Trịnh Chí Minh hơi giật mình, nói chuyện đến tình hình sử dụng tài chính sao đột nhiên chuyển thành nhân sự?
Trịnh Chí Minh ho khan một tiếng rồi nói:
- Bây giờ chúng ta nghiên cứu trước về tình hình tài chính sửa đường. Về phần lãnh đạo các phòng ban thì xin các phòng ban tăng cường quản lý, không cần nói chuyện ở đây.
Thấy Trịnh Chí Minh muốn bỏ qua việc này, Lý Duy Hà nói:
- Tôi thấy chuyện mà lão Lữ đưa ra rất đáng suy nghĩ. huyện Khai Hà muốn phát triển thì lệnh nhất định phải được chấp hành. Nếu như lệnh không được chấp hành thì chúng ta còn làm được gì nữa? Tôi cũng nghe nói chuyện ở phòng tài chính mấy hôm trước? Thiệu Quốc Chí làm gì mà lại cứ kéo dài khoản tiền của người ta. Mặc dù kéo một chút tiền là bình thường, nhưng một chủ tịch huyện đi thúc dục mà chỉ đưa ra ngàn, chẳng lẽ nghĩ lãnh đạo huyện chúng ta là ăn mày sao? Tôi thấy Thiệu Quốc Chí căn bản không coi lãnh đạo cấp trên là gì.
Lý Duy Hà nói rất nặng làm không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Tả Chính nhìn Trịnh Chí Minh một cái. Bây giờ ai cũng hiểu Lý Duy Hà đang muốn chỉnh Thiệu Quốc Chí.
Trương Thuận Tường mặc dù đang vùi đầu ghi chép nhưng hắn lại nghe rõ mọi việc. Mặc dù lấy hắn ra để nói nhưng vừa nghĩ đến tình hình lúc ấy, tâm trạng Trương Thuận Tường lại tức tối. Hắn tốt xấu cũng là chủ tịch huyện, vậy mà tên trưởng phòng tài chính kia chỉ chịu bỏ ra ngàn mà thôi. Vậy có khác gì hắn là ăn mày như Lý Duy Hà nói.
Trịnh Chí Minh biết mình không nói gì là không được:
- Việc này tôi cũng biết. Lão Lý so sánh là ăn mày thì hơi quá. Thiệu Quốc Chí sau đó cũng biết mình làm không ổn nên chuyên môn đến chỗ tôi nhận sai. Các đồng chí bên dưới có áp lực công việc rất lớn, có đôi khi thái độ xuất hiện vấn đề cũng có thể chấp nhận.
Một câu nói hời hợt của Trịnh Chí Minh càng làm cho Trương Thuận Tường tức thêm. Đến lúc này mà Trịnh Chí Minh còn bao che cho Thiệu Quốc Chí. Cái gì mà Thiệu Quốc Chí đến nhận sai, nhận sai sao không đến chỗ hắn mà nhận. Thằng Trịnh Chí Minh này nghĩ mình là món đồ chơi sao. Lúc cần thì lấy ra dùng, không cần thì ném đi ư?
Vương Trạch Vinh vẫn ngồi đó mà quan sát quan khí của Trương Thuận Tường.
Khi Trịnh Chí Minh nói, hắn thấy quan khí của Trương Thuận Tường đã ngã hẳn về phía mình.
Thấy Trương Thuận Tường còn không nói gì, Trịnh Chí Minh biết Trương Thuận Tường vẫn đang tức giận. Hắn bắt đầu hối hận vì triệu tập hội nghị thường ủy này.
Chu Lâm càng ác hơn mà nói:
- Tôi thấy không dễ dàng gì triệu tập hội nghị thường ủy nên bàn về vấn đề phòng tài chính. Nếu công tác của Thiệu Quốc Chí tồn tại vấn đề thì tôi thấy đưa đồng chí đó đi học tập.
Viên Chí Minh nghe vậy liền vội vàng nói:
- Khảo sát cán bộ là công việc quan trọng nhất của ban Tổ chức cán bộ. Đồng chí Thiệu Quốc Chí về cơ bản rất được, chúng tôi cho rằng đồng chí ấy làm tròn chức trách, không có sai lầm gì lớn. Chúng ta phải thận trọng khi thay đổi chức vụ của đồng chí không phạm sai lầm.
Đám người Trịnh Chí Minh càng nói giúp Thiệu Quốc Chí, Trương Thuận Tường càng tức tối. Bây giờ nghe Viên Chí Minh nhảy ra nói như vậy, Trương Thuận Tường nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi cho rằng Thiệu Quốc Chí đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác của Ủy ban huyện. Đề nghị hội nghị phải nghiên cứu điều chỉnh cán bộ phòng tài chính.
Trịnh Chí Minh đang suy nghĩ làm thế nào để Trương Thuận Tường bớt giận. Bây giờ đột nhiên nghe thấy Trương Thuận Tường nói như vậy, hắn hoảng hốt. Có lẽ lần trước Thiệu Quốc Chí làm hơi quá, lão Trương quá mất mặt. Việc này không biết Trương Thuận Tường có bàn bạc với đám người Vương Trạch Vinh không? Lôi Đức Bình là người của Vương Trạch Vinh, chẳng lẽ bọn chúng muốn đỡ Lôi Đức Bình lên?
Thấy Trương Thuận Tường đã nói, Vương Trạch Vinh thấy cơ hội đã tới:
- Tôi đồng ý ý kiến của chủ tịch. Công tác của Ủy ban huyện liên quan đến sự phát triển toàn huyện, chỉ có thể đưa đồng chí có năng lực tốt nhất lên vị trí quan trọng thì công tác của chính quyền mới đảm bảo triển khai tốt. Tôi thấy nên nghiên cứu vấn đề lãnh đạo phòng tài chính.
Vương Trạch Vinh nói xong lời này khiến mọi người đều nhìn về phía Trịnh Chí Minh.
Trịnh Chí Minh vốn định nói việc này để lần sau rồi bàn bạc, sau đó tuyên bố tan hội. Chuyện đến lúc này hắn không còn cách nào khác làm như vậy. Tất cả thường vụ huyện ủy đều ở đây, nếu hắn mà tuyên bố tan hội thì không nói không có dân chủ mà cũng khiến lãnh đạo cấp trên có cái nhìn với hắn.
Trịnh Chí Minh do dự một chút rồi nói:
- Nếu mọi người đều cảm thấy như vậy thì chúng ta bàn bạc xem sao.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi đề cử một người. Phó trưởng phòng tài chính Đan Hải Cường cả về năng lực hay nghiệp vụ đều rất mạnh, hơn nữa cũng là người biết đại cuộc. Chúng ta có nên đưa đồng chí Đan Hải Cường lên giữ chức trưởng phòng tài chính hay không. Về phần đồng chí Thiệu Quốc Chí, tôi thấy đưa lên thành phố tham gia lớp bồi dưỡng lý luận thị trường kinh tế xã hội chủ nghĩa. Dù sao Thiệu Quốc Chí cũng là cán bộ nòng cốt nên sau khi học xong sẽ trọng dụng.
Huyện ủy Khai Hà vốn do Vương Trạch Vinh chiếm đa số, bây giờ có thêm Trương Thuận Tường thì đúng là nghiêng hẳn về một phía.
Lý Duy Hà nói:
- Trong huyện có nhiều người cảm thấy phòng tài chính có vấn đề, đây là kết luận tập thể. Điều này nói rõ đồng chí Thiệu Quốc Chí không thích hợp tiếp tục ngồi trên vị trí trưởng phòng tài chính. Bí thư Trịnh, bí thư xem có nên đưa ra quyết định không?
Đây là ép người ta mà.
Tâm trạng Trịnh Chí Minh lúc này rất không tốt. Hai phó bí thư đứng phía đối lập với hắn, đa số thường vụ đều đồng ý với việc này. Hắn không thể nói gì khác nữa:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Chu Lâm biết Lôi Đức Bình là người của Vương Trạch Vinh nên nói:
- Tôi thấy phòng tài chính không chỉ có một mình đồng chí Đan Hải Cường là đủ năng lực. Lôi Đức Bình cũng có năng lực rất mạnh. Tôi thấy để Lôi Đức Bình nhận chức cũng rất được.
Nghe như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm mắng con ả này. Khó khăn lắm mới khiến Trương Thuận Tường mắc câu, việc này hắn nhất định phải làm thành nên cười nói:
- Lôi Đức Bình giữ chức phó trưởng phòng không lâu nên còn thiếu sót so với Đan Hải Cường. Tôi đã bàn với chủ tịch Trương nên thấy để Đan Hải Cường giữ chức trưởng phòng tài chính là thích hợp hơn cả.
Mọi người rốt cuộc hiểu rõ ý của Lôi Đức Bình, đây là muốn đẩy Đan Hải Cường lên chức.
Rất nhanh mọi người đều nói Đan Hải Cường rất được. Lôi Đức Bình được bầu làm phó trưởng phòng thứ nhất.
Việc này căn bản không cần biểu quyết vì bên đồng ý đã chiếm đa số. Trịnh Chí Minh nghe Vương Trạch Vinh nói trước đó đã bàn với Trương Thuận Tường liền tức tối. Xem ra hai người này đã hợp sức nhau rồi.
Vấn đề nhân sự phòng tài chính đã được thông qua.
Vương Trạch Vinh mặc dù biết việc này không thể phá ngay liên minh của Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường, thậm chí sau việc này thì Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh có thể một lần nữa kết hợp lại. Nhưng có một điểm đã làm được là đuổi được thế lực của Trịnh Chí Minh ra khỏi phòng tài chính. Tin rằng vì quyền tài chính sẽ khiến cho Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường xuất hiện mâu thuẫn. Ngoài ra có một thu hoạch khác đó là Lôi Đức Bình thành phó trưởng phòng thứ nhất khiến quyền của hắn ở phòng tài chính cũng tăng lên. Nếu muốn tra xét mấy chuyện vi phạm pháp luật của Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh cũng dễ hơn một chút.