Viện trưởng Học viện Nông nghiệp tỉnh tên là Tiền Quốc Dân, là một lão già khá gầy nên trông khác hẳn các Viện trưởng béo mập. Lần này Học viện Nông nghiệp đến Huyện Đại Phường ngoài Viện trưởng ra thì còn có một phó viện trưởng tên Triệu Kiến Lâm và Chánh văn phòng Cố Văn, ngoài ra còn có mấy giáo sư khác. Hơn nữa còn có mấy giáo sư về hưu được Vương Trạch Vinh phái xe lên đón.
Thấy Tiền Quốc Dân xuống xe, Vương Trạch Vinh và Hà Nông Kinh lên đón.
- Chào mừng Viện trưởng Tiền đến Huyện Đại Phường khảo sát.
Vương Trạch Vinh đưa tay ra mà nói.
Thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy, Tiền Quốc Dân liếc nhìn Lưu Tân Dân. Lưu Tân Dân cười nói:
- Đây chính là Bí thư huyện ủy Vương Trạch Vinh, tuổi đúng là rất trẻ.
- Có chí không phải do độ tuổi.
Tiền Quốc Dân cười nói. Mặc dù khá giật mình nhưng dù sao lão cũng gặp nhiều trường hợp rồi.
Hai người bắt tay, Vương Trạch Vinh nói:
- Viện trưởng có thể đến Huyện Đại Phường, đây là vinh dự của Huyện Đại Phường. Hy vọng Viện trưởng có được thu hoạch trong chuyến đi lần này.
- Ha ha, tôi nghe lão Lưu nói Huyện Đại Phường thay đổi nhiều, chúng tôi chỉ đến xem nếu như có thể thì mọi người tiến hành hợp tác.
Vương Trạch Vinh lại nhiệt tình bắt tay phó viện trưởng:
- Hoan nghênh.
Lưu Tân Dân giới thiệu:
- Đây là phó viện trưởng Triệu.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Mọi người đều là chuyên gia, hy vọng các vị có thể giúp cho nông nghiệp Huyện Đại Phường phát triển.
Phó viện trưởng Triệu trông rất béo, lão nói với Vương Trạch Vinh:
- Chúng tôi lần này là đến thăm quan học tập, nghe nói Huyện Đại Phường trong thời gian ngắn đã phát triển rất nhanh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Huyện Đại Phường là huyện nghèo nên rất cần các chuyên gia giúp đỡ.
Nữ Chánh văn phòng thấy Vương Trạch Vinh đi tới liền cười nói:
- Tôi là Cố Vân, Chủ tịch Vương thật có năng lực, rất nhiều người ở tuổi này còn đang học thì anh đã là Bí thư huyện ủy.
- May mắn mà thôi.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói, sau đó bắt tay mấy giáo sư khác.
Thấy Vương Trạch Vinh đã chào xong mấy người này, Lưu Tân Dân kéo Vương Trạch Vinh đi tới chỗ mấy lão già:
- Thưa các vị, Bí thư huyện ủy đến. Cậu ta rất coi trọng mọi người.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay các lão già:
- Chào mừng các vị chuyên gia đến truyền đạt tri thức, cũng chào mừng các vị đến Huyện Đại Phường đầu tư.
Hiện trường rất náo nhiệt, các lãnh đạo huyện đều coi trọng việc này.
Trong bữa tiệc chào đón, Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này chúng tôi rất hy vọng các vị có thể đi khảo sát khắp Huyện Đại Phường, hy vọng Huyện Đại Phường có thể phát triển.
- Chỉ cần các vị muốn đi đâu, Ủy ban huyện nhất định sẽ có người dẫn đường cho các vị. Đồng chí Mâu Tường Cương – Phó chủ tịch thường trực huyện sẽ đi theo toàn bộ quá trình.
Vương Trạch Vinh giao công việc tiếp đón cho Mao Hiếu Lễ, hắn không nhúng tay nhiều vào việc này. Vương Trạch Vinh về nhà, Long Hương Băng vội vàng pha trà cho hắn.
- Sao không ra ngoài à?
Long Hương Băng có một điểm không hay đó là không thích tập thể, không có việc gì thì chỉ thích ngồi nhà xem Tv. Vương Trạch Vinh lo lắng nàng bị trầm cảm nên quan tâm hỏi.
- Có, em ra ngoài mua đồ ăn.
Long Hương Băng cười nói, trông nàng bây giờ rất thỏa mãn.
Vương Trạch Vinh không hỏi nữa mà cúi đầu xem văn bản. Sau khi lên làm Bí thư thì rất nhiều chính sách cần có thời gian để tìm hiểu chính sách, cần phải tăng cường kiến thức của bản thân. Hắn biết kiến thức chính trị của mình quá kém, còn nhiều chỗ cần học tập.
- Bí thư Vương, có... có chuyện này không biết em có nên nói hay không?
Long Hương Băng khẩn trương đến độ cứ xoắn xoắn áo, mặt đỏ ửng.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thấy dáng vẻ của Long Hương Băng liền cảm thấy tò mò mà hỏi:
- Có chuyện gì, nói đi.
Long Hương Băng chưa từng nhờ hắn việc gì, hôm nay Vương Trạch Vinh có chút tò mò.
- Là như thế này, Hà Nông Kinh kia hôm trước đợi em ở ngoài, nói là muốn gặp ngài.
Vừa nhắc đến Hà Nông Kinh, mặt Long Hương Băng càng đỏ lên.
Hà Nông Kinh là chồng trước của Long Hương Băng, việc này Vương Trạch Vinh biết. Không ngờ da mặt hắn dầy như vậy, đúng là không ddajtt mục đích thì không bỏ qua.
- Hai người?
Vương Trạch Vinh đang muốn hỏi có phải hai người đã quan hệ lại thì Long Hương Băng vội vàng xua tay nói:
- Không có, không có, em không có gì. Chẳng qua suốt ngày anh ta đợi ở bên ngoài, rất phiền phức.
Thấy Long Hương Băng vội vàng tỏ vẻ mình không có quan hệ gì với Hà Nông Kinh, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có quan hệ cũng không sao mà.
Long Hương Băng càng khẩn trương nên nói:
- Em không muốn có quan hệ với anh ta, em chỉ đi theo Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh thấy Long Hương Băng gấp như vậy nên có chút khó hiểu gãi đầu nói:
- Được rồi, bảo anh ta đến đây.
Hắn cũng muốn gặp Hà Nông Kinh một lần. Nếu người này có năng lực thì dùng cũng không sao. Đương nhiên vì vấn đề nhân phẩm nên Vương Trạch Vinh không thể trọng dụng quá nhiều. Lợi dụng hắn làm việc thì có thể.
- Ngài không nên vì em mà gặp anh ta.
Long Hương Băng nói. Nàng sợ Vương Trạch Vinh nghi ngờ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu như bây giờ anh ta ở ngoài thì bảo vào đây.
Long Hương Băng nói:
- Anh ta lưu lại một số điện thoại.
Vương Trạch Vinh đương nhiên không có khả năng tự mình gọi điện.
Nhìn Long Hương Băng đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hà Nông Kinh sao lại bỏ người phụ nữ như hoa như ngọc này chứ, đi lấy một người phụ nữ xấu hơn nhiều. Quyền thế đúng là lợi hại. Vương Trạch Vinh biết một ít về tình hình của Hà Nông Kinh, Ô Cương cũng có quan hệ, nếu dùng tốt Hà Nông Kinh thì công việc ở Huyện Đại Phường này sẽ bớt các lực cản, đây là chuyện tốt.
Lúc này Hà Nông Kinh đang ngồi trong xe cách nhà Vương Trạch Vinh không xa. Hắn thấy Vương Trạch Vinh về, nghĩ đến Vương Trạch Vinh có thể gặp mình nên cứ đợi.
- Tôi giúp anh lần cuối. Bí thư Vương bảo anh vào.
Mặt Long Hương Băng không có cảm tình gì. Nàng cũng khá mềm lòng, Hà Nông Kinh cứ quấn lấy nên nàng phải đồng ý.
Hà Nông Kinh nghe Vương Trạch Vinh đồng ý gặp mình liền hưng phấn muốn hôn Long Hương Băng. Nhưng hắn biết bây giờ mình không thể trêu Long Hương Băng, hắn đã sớm đoán Long Hương Băng có quan hệ với Vương Trạch Vinh. Theo Hà Nông Kinh nghĩ, vợ cũ của mình có lẽ đã lên giường với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh chỉ ghế rồi nói:
- Ngồi đi.
Thấy Hà Nông Kinh cẩn thận ngồi đó, Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình phòng Than đá năm nay thế nào?
Vương Trạch Vinh không hỏi mục đích Hà Nông Kinh đến đây. Vương Trạch Vinh muốn hiểu năng lực của Hà Nông Kinh.
Hà Nông Kinh là trưởng phòng Than đá nên hiểu rõ việc này:
- Tài nguyên than đá của Huyện Đại Phường rất phong phú nhưng chủ yếu là khai thác nhỏ, không hình thành quy mô, nạn đào trộm rất nghiêm trọng. Hà Nông Kinh vì nhiều nguyên nhân nên muốn quản cũng không có cách quản.
Không ngờ Huyện Đại Phường tự nói chỗ kém của mình, Vương Trạch Vinh coi như có ấn tượng với hắn một chút. Là lãnh đạo nếu như có thể chăm chú nghĩ tới công việc, như vậy có thể sử dụng một chút.
- Nói cụ thể một chút.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Vương, các khu khai thác đều là có quan hệ mà đây lại là ngành sản xuất truyền thống của Huyện Đại Phường. Các khu khai thác nhỏ cũng chiếm tới một phần ba thu nhập tài chính của chúng ta, hơn nữa cũng thúc đẩy mấy ngành sản xuất như phục vụ, vận chuyển, giải quyết cuộc sống của hơn ngàn người. Trong thời gian ngắn nếu đóng cửa nhiều nơi như vậy thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến nguồn thu của Huyện Đại Phường. Hơn nữa bởi vì lợi ích nên một ít lãnh đạo đứng sau mấy khu khai thác, nếu như thay đổi hoặc đóng cửa sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ.
- Vậy các anh có tính toán như thế nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Công tác này thực ra trước khi Bí thư Vương đến, phòng Than đá đã bắt đầu làm. Chỉ có nông dân giàu lên thì mới có thể ra khỏi các mỏ than. Bây giờ tài nguyên than đá nhiều nhất là Thị trấn Vương Gia Bá cũng đã có nhiều ngành nghề sản xuất. Tình trạng các khu khai thác than đã đỡ hơn. Đồng thời việc phát triển trên quy mô lớn, ứng dụng khoa học kỹ thuật là một hướng ra quan trọng, thúc đẩy phát triển các mỏ khai thác lớn....
Thấy cách làm này của Hà Nông Kinh rất có lý, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy anh có biện pháp gì với việc quy mô hóa việc khai thác than?
Hà Nông Kinh nói:
- Chỉ cần Huyện ủy tin tưởng tôi, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ làm được việc này.
Có lẽ Hà Nông Kinh có biện pháp, Vương Trạch Vinh giơ chén lên uống rồi nói:
- Như vậy dùng thực tế chứng minh đi.
Vương Trạch Vinh không hứa gì nhưng Hà Nông Kinh lại thầm hưng phấn. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh đã đồng ý với suy nghĩ của hắn. Quan trọng là nếu hắn làm ra thành tích thì tin rằng có thể dựa vào Vương Trạch Vinh.
Thấy Long Hương Băng rót thêm nước vào chén của Vương Trạch Vinh, Hà Nông Kinh nói:
- Không làm phiền Bí thư Vương nghỉ ngơi nữa.
Vương Trạch Vinh gật đầu. Điều cần nói đã nói, nếu Hà Nông Kinh có năng lực thì dùng, không có thì xử lý.