Quan Khí​

chương 320: lựa chọn phó chủ tịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Lưu Kiến, sau khi trải qua cải cách, tình hình cơ cấu ở phòng Tài chính như thế nào?

Khi tiến hành kiểm tra nghe phòng Tài chính báo cáo, ngồi ở văn phòng Vương Trạch Vinh nhìn Trưởng phòng Lưu Kiến, hỏi.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Lưu Kiến có chút khó hiểu, vừa rồi Vương Trạch Vinh đã nghe mọi người báo cáo, sao đột nhiên lại hỏi như thế nữa, cũng may là hắn cân não suy nghĩ rất nhanh, liền hiểu ra ý tứ của câu hỏi, chính là muốn nói, tình hình mình nắm phòng Tài chính thế nào.

- Bí thư Vương, tình hình phòng Tài chính rất tốt, rất có sức chiến đấu.

Ném một điếu thuốc cho Lưu Kiến, Vương Trạch Vinh nói:

- Phòng Tài chính cũng không thể dựa mãi vào anh được, phải bồi dưỡng một ít cán bộ. Huyện Đại Phường phải phát triển, không có người mới không được.

- Bí thư Vương yên tâm, về phương diện này phòng Tài chính rất quan tâm. Một số đồng chí cũng có thể gánh vác được công tác trọng yếu.

Vương Trạch Vinh hỏi:

- Tằng Lập Cương là người như thế nào?

Câu hỏi này khiến Lưu Kiến giật mình, Tằng Lập Cương là phó Trưởng phòng Tài chính, đứng thứ hai sau trưởng phòng. Vương Trạch Vinh như thế nào cũng cân nhắc tới hắn. Khi Vương Trạch Vinh nói chuyện thường ẩn chứa ý tứ, Lưu Kiến có chút không theo kịp.

- Xét ở nhiều phương diện thì Tằng Lập Cương cũng không tồi, rất nhiều công tác đều do hắn gánh vác.

Công tác ở phòng Tài chính chủ yếu là do hắn làm, nói hắn là một trợ thủ đắc lực của Lưu Kiến cũng không có gì sai. Lưu Kiến có ấn tượng rất tốt đối với hắn.

- Lưu Kiến à, không cần giới hạn trong công việc của phòng, phải chuẩn bị gánh vác tốt công tác nặng nề hơn.

Vương Trạch Vinh nói xong thì đi ra ngoài.

Lưu Kiến tiễn Vương Trạch Vinh ra cửa, nhưng trong lòng cảm thấy khó hiểu. Câu nói của Vương Trạch Vinh trước khi đi khiến cho hắn không hiểu cứ đứng ngơ ngác như vậy, gánh vác công việc nặng nề? Ý này là rất rõ, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh hỏi về Tằng Lập Cương. Lưu Kiến nghĩ, trên cơ bản Vương Trạch Vinh đã đề cử mình vào vị trí Phó chủ tịch huyện. Từ khi hai vị trí Phó chủ tịch huyện còn bỏ trống, hắn cũng thường xuyên nghĩ về chuyện đó. Đột nhiên giờ lại có hi vọng nhìn lên, khiến suy nghĩ càng thêm phức tạp.

Trên đường về nhà, hắn không thể nào không nghĩ đến làm sao để có thể thăng tiến. Hắn phải cố gắng rất nhiều mới ổn định lại được tư tưởng.

Vừa về đến nhà, nhìn thấy bà xã, Lưu Kiến thấy nàng thật hấp dẫn. Bình thường không hay vào bếp, giờ Lưu Kiến vào giúp vợ nấu cơm.

Bà xã của hắn là một giáo viên trung học. Nhìn thấy biểu hiện của Lưu Kiến, cô phấn chấn cười nói:

-Có chuyện gì vui à?

- Sao em biết?

Lưu Kiến cảm thấy kì lạ.

- Nhìn thái độ của anh là em biết ngay.

Trần Trùng Lệ nói.

- Em đoán đúng rồi đó. Ông xã của em sắp làm Phó chủ tịch huyện.

Lưu Kiến vui vẻ nói.

- Thật à?

Nhìn thấy chồng mình tiến bộ không ngừng, cô rất vui nói.

Từ khi chồng lên làm trưởng phòng phòng Tài chính, ở trường học cô đã trở nên nổi tiếng, nhưng khi Lưu Kiến lên làm Phó chủ tịch huyện thì cô sẽ càng ngày càng nổi tiếng, khiến cô càng cảm thấy hãnh diện.

- Nhưng chớ có vội nói ra ngoài sớm.

Lưu Kiến nhắc nhở, sợ truyền ra ngoài, Vương Trạch Vinh sẽ có cái nhìn không tốt lắm về mình.

Lưu Kiến ngồi trên ghế sô pha, rút một điếu thuốc ra hút, đầu óc thật thoải mái. Từ khi dựa vào Vương Trạch Vinh, con đường sự nghiệp của mình không ngừng phát triển, lúc trước đã có sự lựa chọn rất chính xác.

- Anh lên làm Phó chủ tịch huyện, phòng Tài chính sẽ như thế nào?

Trần Trùng lệ nói.

- Đúng vậy, chính anh cũng ngồi trầm tư ở đây mà quên mất. Thật ra thì làm trưởng phòng phòng Tài chính, quyền lợi còn nhiều hơn so với Phó chủ tịch huyện. Nhưng không có khả năng phát triển, lên Phó chủ tịch huyện cũng là lên được một bậc. Hôm nay, Vương Trạch Vinh hỏi đến Tằng Lập Cương, chắc chắn ý muốn đưa hắn lên làm trưởng phòng phòng Tài chính, mình sẽ giúp Bí thư Vương làm tốt việc này.

Buổi chiều đi làm, Lưu Kiến liền kêu Tằng Lập Cương lại. Sau khi nói chuyện một lúc về tình hình công việc, Lưu Kiến khôn khéo nói:

- Lão Tằng, ông rất có năng lực. Tuy nhiên làm cùng nhau nhiều năm, có câu này tôi muốn nói với ông một chút: Cứ cúi đầu kéo xe cũng không được, cần phải ngẩng đầu lên nhìn đường, có khi có thể nắm chắc cơ hội.

Ra khỏi văn phòng Lưu Kiến, Tằng Lập Cương nhíu mày lại, Lưu Kiến nói lời này là có ý gì?

Lời nói hôm nay của Lưu Kiến làm cho Tằng Lập Cương thấy nóng lòng. Sau khi tàn tiệc, hắn liền trở về nhà.

Ngồi ở ghế sô pha, rút thuốc ra hút liền hai điếu, suy nghĩ về lời nói của Lưu Kiến.

- Lão Tằng, sao hôm nay về sớm thế?

Bà xã hắn tên là Hoàng Thái Tiên, là Chánh văn phòng phòng Dân chính. Nhìn thấy bộ dạng của Tằng Lập Cương, trong lòng cô nghi ngờ, liền đi vào chỗ hắn, hỏi.

- Mau lại đây, nghĩ giúp tôi một chút. Hôm nay Lưu Kiến nói với anh một câu rất khó hiểu, khiến anh nghĩ mãi mà không ra.

Nghe nói Lưu Kiến nói một câu mà ông xã mình nghĩ không ra, nên Hoàng Thái Tiên nói:

- Anh nói qua em nghe xem nào.

Nghe Tằng Lập Cương nói xong, lại nghe được hôm nay Vương Trạch Vinh đến phòng Tài chính, không hổ là một Chánh văn phòng, rất nhạy cảm với tình hình, nhìn Tằng Lập Cương cô nói:

- Chẳng lẽ là Lưu Kiến phải điều đi.

- Lưu Kiến điều đi? Có khả năng này không? Hắn là người mà Vương Trạch Vinh rất tín nhiệm. Chỉ cần Vương Trạch Vinh còn ở đây một ngày thì hắn cũng sẽ ổn.

- Lão Tằng, anh suy diễn sai rồi. Hiện nay, mọi người đang bàn tán một việc, chính là chuyện khuyết hai cái ghế Phó chủ tịch huyện, nếu Vương Trạch Vinh đến đó, có thể chắc chắn Lưu Kiến là một trong hai người được đề bạt.

- Ý của em là Lưu Kiến sẽ làm Phó chủ tịch huyện?

Thốt ra câu này, trong đầu Tằng Lập Cương lập tức hiểu ra, việc này nếu là thật xảy ra thì phòng Tài chính cần một trưởng phòng, chẳng lẽ nói là mình có hi vọng.

Liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy vui mừng.

- Lão Tằng à, Lưu Kiến nói thế là muốn nhắc khéo anh.

Hoàng Thái Tiên vui vẻ nhìn Tằng Lập Cương nói.

- Bây giờ phải làm sao?

- Em đã chả bảo với anh là năng lực của anh thế nào cũng có người dùng. Quan hệ với lãnh đạo thì mới có thể phát triển. Vương Trạch Vinh xem chừng đã coi trọng anh. Mấu chốt là cách anh làm như thế nào thôi, làm tốt anh chính là trưởng phòng, làm không tốt thì không được tín nhiệm, cơ hội sẽ qua đi,

Nghĩ đến ông xã mình có khả năng lên làm trưởng phòng, mấu chốt là có tấm gương trưởng phòng phòng Tài chính Lưu Kiến, chỉ cần theo sát Vương Trạch Vinh là Tằng Lập Cương có thể còn phát triển, Hoàng Thái Tiên ngồi không yên. Sau khi suy nghĩ một hồi, cô liền trở vào trong nhà lấy ra cuốn sổ tiết kiệm.

- Em làm gì vậy?

Tằng Lập Cương hỏi.

- Đến giờ chưa hề tặng quà, không tặng không được.

Hoàng Thái Tiên nói.

- Nếu em dám đưa lễ, vậy thì hy vọng trưởng phòng của anh chắc chắn tan.

Tằng Lập Cương khẳng định.

- Sao anh biết Bí thư Vương không nhận lễ.

Hoàng Thái Tiên không cam nói.

- Mình hãy nghe anh nói. Tính cách của Vương Trạch Vinh ít nhiều anh cũng đã nghe qua, khi hắn đã quyết định thì chắc chắn không cần tặng quà. Anh nghĩ Bí thư Vương đã dựa vào năng lực làm việc của anh. Hôm nay nghe Lưu Kiến nói, vừa rồi còn nghĩ không ra. Nhưng sau khi nghe mình phân tích, anh đã hiểu rõ.

- Anh hiểu cái gì?

Đối với năng lực của Tằng Lập Cương, Hoàng Thái Tiên thừa biết. Dù ông xã không bao giờ nói, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ.

Tằng Lập Cương đứng dậy nhìn bà xã, nói:

- Lấy trà Tiên Sơn, chúng ta đến nhà của Bí thư Vương.

Hoàng Thái Tiên tò mò nhìn về phía Tằng Lập Cương, nói:

- Hôm nay anh ăn nhầm phải thuốc gì thế, nghĩ sao mà định đến thăm nhà lãnh đạo?

Nhìn Hoàng Thái Tiên, Tằng Lập Cương nói:

- Anh không phải giữ sĩ diện nữa. Bí thư Vương đã để ý anh, anh phải bày tỏ lòng trung thành đối với Bí thư.

Hoàng Thái Tiên chưa từng thấy Tằng Lập Cương như thế bao giờ, nhìn lại xem hắn ra sao, nói:

- Không ngờ rằng là anh không còn một chút dũng khí như vậy.

Lời nói ấy khiến lòng Tằng Lập Cương cảm thấy chua xót.

Tuy là nói như vậy, nhưng thấy chồng mình đột nhiên lại tay đổi như vậy nên cô rất vui, vội vàng đi chuẩn bị các thứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio