Quan Khí​

chương 352: trương tùng định gặp mặt bạn học

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Trạch Vinh rất lo lắng nếu như Trương Tùng có cái nhìn với mình. Mặc dù vì sự phát triển mà hắn đứng về phía Đỗ Thủ Như, nhưng nếu quan hệ không tốt với Trương Tùng thì sẽ không có lợi cho sự phát triển tiếp theo của hắn. Hắn rất muốn làm tốt quan hệ với Trương Tùng, nhưng lại lo lắng Đỗ Thủ Như có ý kiến. Bây giờ đang là lúc mình tranh đoạt vị trí thường vụ nên vấn đề thái độ đúng là không dễ giải quyết.

Quan trọng là đừng để đám bạn học có cái nhìn với mình. Mình đứng về phía Trương Tùng, đám bạn học sẽ nghĩ như thế nào. Đây cũng là vấn đề mà Vương Trạch Vinh lo lắng.

- Trạch Vinh, đang nghĩ gì vậy?

Trương Tùng tươi cười đi đến. Vương Trạch Vinh thấy Trương Tùng không khỏi ngẩn ra:

- Ồ, Thị trưởng Trương có chuyện gì thế?

Sau hội nghị thường ủy lần đó thì đã có một thời gian Trương Tùng không tự đến chỗ Vương Trạch Vinh.

- Anh bạn này, không có việc gì thì không thể đến chỗ cậu sao?

Trương Tùng cười cười mà mắng.

Vương Trạch Vinh đứng dậy đi tới vài bước bắt tay Trương Tùng:

- Thị trưởng Trương ngồi đi.

Trên mặt Trương Tùng không hề có vẻ gì là khó chịu với Vương Trạch Vinh. Hắn cười nói:

- Trạch Vinh, khóa học Thanh niên xuất sắc đã kết thúc hơn năm. Hôm nay tôi hẹn với đám lão Thạch để tổ chức buổi họp lớp. Cậu xem, Quán Hà có ba người chúng ta, việc này chúng ta nên đứng ra tổ chức chứ?

Trương Tùng đã suy nghĩ kỹ. Sau mấy lần hội nghị thường ủy thì hắn đã thấy Vương Trạch Vinh dựa vào Đỗ Thủ Như, điều này làm lực lượng của Đỗ Thủ Như tăng lên. Nếu tiếp tục như vậy thì hắn sẽ rất khó khăn. Hắn quyết định phải mau chóng làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Tổ chức buổi họp lớp là một ý hay mà Trương Tùng nghĩ đến. Thông qua lần họp lớp này thì có thể sẽ làm tốt quan hệ với Đỗ Thủ Như và Vương Trạch Vinh. Về phần tranh quyền thì tạm thời bỏ sang bên. Họp lớp, Vương Trạch Vinh không ngờ Trương Tùng lại nghĩ đến việc này nên cao hứng nói:

- Được đó.

Trương Tùng cười nói:

- Tôi đã nói chuyện với lão Đỗ. Buổi họp lớp này do ba chúng ta đứng ra phụ trách, chúng ta phải làm mọi người hài lòng. Tôi thấy người phụ trách liên lạc sẽ do cậu làm.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Có Bí thư, Thị trưởng ủng hộ thì công tác rất dễ làm.

Trương Tùng cười nói:

- Trạch Vinh, chúng ta làm vậy là để mọi người có cơ hội trao đổi tình cảm với nhau. Hơn năm rồi nên đã có nhiều thay đổi, rất nhiều người có thay đổi không nhỏ.

Nhìn Trương Tùng rời đi, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Trương Tùng này muốn làm gì đây?

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Đỗ Thủ Như mà nói:

- Bí thư Đỗ, vừa nãy Thị trưởng Trương đến chỗ tôi nói là muốn tổ chức họp lớp.

Đỗ Thủ Như cười nói:

- Trạch Vinh, đề nghị này của lão Trương rất tốt. Trước kia chúng ta không có điều kiện, nhưng bây giờ đã có. Tôi thấy nên tổ chức một lần. Các bạn học của chúng ta đều không đơn giản nên phải chú ý nhiều.

Vương Trạch Vinh có thể nghe ra được sự hưng phấn trong giọng của Đỗ Thủ Như. Hắn có lẽ muốn làm tốt việc này. Hai người đó đã muốn làm, Vương Trạch Vinh cũng suy nghĩ một chút. Vương Trạch Vinh liền gọi cho Lưu Á Động trên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển tỉnh. Lưu Á Động là lớp trưởng thì phải thông báo với hắn. Lưu Á Động cười ha hả nói:

- Trạch Vinh, vợ cậu ngày hôm qua cùng vợ tôi đi dạo phố. Cậu làm gì mà về tới Quán Hà cũng không về nhà?

Vương Trạch Vinh thở dài nói:

- Lớp trưởng, người trong giang hồ mà.

- Chuyện ở Quán Hà rất phức tạp, nhưng chỉ cần cậu làm tốt thì không ai dám làm gì cậu.

- Lớp trưởng, có một chuyện đó là Bí thư và Thị trưởng chỗ tôi đột nhiên nhớ đến mọi người nên định tổ chức họp lớp. Tôi báo cáo với anh một tiếng, anh thấy thế nào?

Lưu Á Động rất hài lòng với việc Vương Trạch Vinh báo cáo với mình việc này nên nói:

- Đỗ Thủ Như và Trương Tùng chưa đủ tầm. Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt. Sau khi tốt nghiệp khóa học Thanh niên xuất sắc, mọi người đều có phát triển không nhỏ nên tụ tập lại cũng có nhiều chỗ tốt đối với bước tiếp theo.

- Tôi cũng thấy vậy, mọi việc đều theo bố trí của lớp trưởng.

Vương Trạch Vinh tôn trọng nói.

- Trạch Vinh, tất cả do các cậu làm, tôi sẽ liên lạc với một chút bạn học trên tỉnh. Còn các thành phố khác thì cậu tìm đến người ở từng nơi, mọi người cùng thông báo thì sẽ dễ hơn.

Lưu Á Động nói thêm:

- Trạch Vinh, vừa nãy tôi nói chuyện ở Quán Hà rất phức tạp. Tôi cũng nghe được tình hình của mọi người. Lão Đỗ và lão Trương làm việc đúng là hơi quá. Cậu cũng đừng quá để ý, phải nhìn xa vào.

Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì nên chỉ có thể nói:

- Tôi nghe lớp trưởng.

- Trạch Vinh, nghe nói cậu đã được đưa vào danh sách để trình lên Tỉnh ủy. Đây là chuyện tốt, nếu như có thể thành công thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển của cậu. Tên Trương Tùng kia làm việc không để ý nhiều, cậu không nên có suy nghĩ gì. Hắn đề nghị tổ chức họp lớp chính là thấy mình có một ít vấn đề, muốn thông qua việc này giảng hòa với cậu.

Lưu Á Động nói như vậy, Vương Trạch Vinh mới biết tại sao Trương Tùng đột nhiên muốn tổ chức họp lớp. Có lẽ sau hội nghị thường ủy lần đó, Trương Tùng liền hối hận vì đã chèn ép mình. Lần này hắn muốn nhân cuộc họp lớp để nhờ mọi người nói giúp mấy câu, đồng thời cũng là tạo quan hệ với những người có quyền. Vương Trạch Vinh ngồi trong phòng mà không ngừng gọi điện ra ngoài. Các bạn học trong lớp rất nhanh liên lạc với nhau. Người trong chốn quan trường nên hiểu rõ tầm quan trọng của một mạng lưới quan hệ. Nghe thấy sẽ tổ chức họp lớp, ai cũng nói sẽ đến. Đây là cơ hội hiếm có để mọi người làm tốt thêm quan hệ. Càng có người tỏ vẻ sẽ tiến hành liên hệ giúp. Không liên lạc không biết, Vương Trạch Vinh vừa gọi điện mới biết các bạn học của mình mạnh như thế nào. Hơn năm rồi nên có không ít người đã phát triển, tiềm lực rất lớn.

Trương Tùng và Vương Trạch Vinh đến văn phòng của Đỗ Thủ Như, Vương Trạch Vinh nói ra chuyện mình liên lạc một lần, nói chức vụ của mọi người ra. Nghe Vương Trạch Vinh nói, mắt Đỗ Thủ Như và Trương Tùng sáng lên, bọn họ không ngờ nhiều người cũng đã phát triển đến như vậy. Đỗ Thủ Như thở dài nói:

- khóa học Thanh niên xuất sắc đúng là nơi rất tốt để bồi dưỡng cán bộ.

Trương Tùng nói:

- Phần lớn đều đã là lãnh đạo cấp thành phố, có người còn là lãnh đạo chủ chốt.

Vương Trạch Vinh có suy nghĩ khác bọn họ. Ánh mắt của Vương Trạch Vinh trước đây chỉ nằm trong phạm vi Quán Hà, không nghĩ nhiều đến chuyện ngoài Quán Hà. Bây giờ thông qua việc hiểu rõ tình hình đám bạn học, Vương Trạch Vinh cảm thấy ánh mắt của mình rộng hơn nhiều:

- Trạch Vinh, nếu các bạn học đến Quán Hà, tôi không biết nên tiếp đón như thế nào.

Trương Tùng cũng cười nói:

- Đúng thế. Các lãnh đạo thành phố, lãnh đạo tỉnh đến thì chúng ta nên tiếp đón như thế nào?

Vương Trạch Vinh cũng nghĩ tới vấn đề này nên nói:

- Mọi người là bạn học nên không cần dùng cách tiếp đón chính thức.

Trương Tùng nói:

- Tôi vốn định tổ chức họp lớp là để mọi người tụ tập lại với nhau. Nhưng bây giờ có nhiều lãnh đạo tỉnh, thành phố như vậy thì không dễ làm.

Đỗ Thủ Như nói:

- Như vậy đi, chúng ta tiếp đón không nên dùng quy cách đón lãnh đạo mà học theo cách Lãnh đạo trung ương tổ chức hội nghị quốc tế, đặt ra trang phục thống nhất, mọi người mặc đồng phục lớp là được.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Biện pháp này rất tốt, mọi người càng thể hiện được tình bạn học.

- Chúng ta cũng nên mời giáo viên đến, tốt nhất là có thể mời được lãnh đạo tỉnh ủy.

Đỗ Thủ Như nói.

Trương Tùng nói:

- Mời giáo viên thì không có vấn đề gì, nhưng muốn mời lãnh đạo tỉnh ủy thì hơi khó khăn.

Nghe hai người này nói, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ:

- Mọi người cứ nghĩ biện pháp, tôi cũng muốn nghĩ biện pháp.

Mắt Trương Tùng sáng lên mà nói:

- Trạch Vinh nói đúng, ba chúng ta đều nghĩ cách mời xem sao, xem có thể mời một ít lãnh đạo tỉnh ủy đến tham gia hay không. Trạch Vinh, cậu cũng thông báo các bạn học để bọn họ đi mời xem sao.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chẳng may có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến quá thì sao?

Đỗ Thủ Như và Trương Tùng cười cười một tiếng. Trương Tùng nói:

- Chỉ sợ không ai đến, chỉ cần đến thì càng tốt với mọi người.

Đỗ Thủ Như nhìn Trương Tùng rồi nói:

- Lão Trương, Vương Trạch Vinh nói cũng có lý. Chẳng may thực sự có mấy lãnh đạo tỉnh ủy đến thì Quán Hà chúng ta không phải khó xử sao?

Trương Tùng cũng cảm thấy việc này khá quan trọng. Lãnh đạo tỉnh ủy không tới thì thôi, nếu thật sự tới mà thấy các phương diện của Quán Hà không tốt thì sẽ không phải là chuyện nhỏ. Nghĩ như vậy nên hắn nói:

- Tôi thấy như vậy đi, trong vòng một tháng Thành phố Quán Hà sẽ tiến hành hoạt động kiểm tra an ninh trật tự, văn minh đô thị và vệ sinh môi trường?

Đỗ Thủ Như nói:

- Điều này nên làm, phải cho mọi người thấy bộ mặt mới của Quán Hà.

Trương Tùng nói:

- Các đoạn đường trong thành phố cần phải sửa chữa một số chỗ, tôi lập tức cho người bên dưới thực hiện.

Đỗ Thủ Như nói:

- Công tác tiếp đón cũng phải bố trí nhân viên giỏi.

Trương Tùng còn nói thêm:

- Mấy chỗ như suối nước nóng nhất định mọi người sẽ đến. Trạch Vinh phải đi kiểm tra một chút, yêu cầu thời gian đó giám đốc khu nghỉ dưỡng ngừng kinh doanh, nước suối cũng phải giữ sạch sẽ, việc xoa bóp nghiêm chỉnh thì được phép, nhưng những thứ khác thì không.

Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện đây không phải là họp lớp mà như đợt kiểm tra công tác của lãnh đạo cấp trên. Bởi vì áp lực tăng mạnh khiến cho ba người không còn tranh đoạt gì nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio