Quan Khí​

chương 361: mưu đồ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau một hồi, Trương Tùng rõ ràng đã chuếnh choáng, nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Làm lãnh đạo thật sự là rất mệt, khi có cơ hội cần phải cố gắng hưởng thụ mới được. Chú còn trẻ, tôi thì không được rồi, tuổi càng cao thì bệnh tật lại càng nhiều hơn!

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Trương ca sao lại nói như thế, anh sao có thể là già được chứ! Phạt rượu, phạt rượu!

Trương Tùng cười ha ha nói:

- Được, được, có sự ủng hộ của chú thì lão ca này còn có thể cạn một trận nữa.

Uống cạn chén rượu, Trương Tùng hỏi:

- Trạch Vinh, tôi nghe Đặng Tiến Triệu ở văn phòng nói chú không muốn sửa sang lại văn phòng?

Vương Trạch Vinh biết chánh văn phòng ủy ban Đặng Tiến Triệu đã sớm đầu nhập về bên Trương Tùng, đoán là hắn đã báo cáo chuyện mình không sửa sang lại văn phòng với Trương Tùng, khẽ mỉm cười nói:

- Cũng không phải chuyện gì quá lớn cả, chỉ là một văn phòng thôi, miễn là có thể làm việc là được rồi.

Trương Tùng nói:

- Trạch Vinh à! Lão Đặng cũng là có ý tốt mà thôi, có một số việc cũng không cần phải so đo với bọn họ quá. Từ sau lần phó thị trưởng Giang Duy xảy ra chuyện, văn phòng của hắn vẫn để không. Nếu chú không ngại thì tôi bảo bọn họ sửa sang lại căn phòng đó cho tốt, chú ra phòng ở giữa làm tạm, thế nào?

Trong lời nói lộ rõ ý muốn nắm giữ công tác ủy ban. Nghe thấy Trương Tùng nói như vậy, người khác thì còn e ngại văn phòng kia ảnh hưởng bởi việc Giang Duy bị bắt, còn bản thân mình có khả năng nhìn rõ quan khí thì sao lại sợ được. Về vấn đề này Vương Trạch Vinh cũng không muốn nói nhiều, cười nói:

- Cứ theo Trương ca sắp xếp vậy.

Trương Tùng cười to nói:

- Như vậy là được rồi, bên ủy ban tôi còn có nhiều chỗ cần nhờ cậy, môi trường làm việc có tốt thì cũng có lợi cho việc đề cao hiệu quả công việc. Bên trong văn phòng mới có phòng nghỉ, phòng tắm, khi mệt mỏi có thể thư giãn, cân bằng một chút. Cậu phải biết rằng những công việc lớn của Quán Hà còn đang chờ cậu tới làm đó. Thái tổ đã từng nói, thân thể là tiền vốn của cách mạng mà.

Mặc dù không hề có chút men say, nhưng trên người Vương Trạch Vinh nồng nặc mùi rượu. Đưa tiễn được Trương Tùng say lử đử xong là Vương Trạch Vinh về nhà. Mới vừa bước vào cửa thì Long Hương Băng tiến tới, giống như một người vợ nhỏ tiếp lấy cặp da của Vương Trạch Vinh, sau đó lại xoay người lại tháo giầy cho Vương Trạch Vinh. Trong lúc vô ý Vương Trạch Vinh cúi xuống nhìn thì tức khắc lửa dục bùng lên, hôm nay Long Hương Băng mặc một bộ thường phục, do quần áo khá rộng nên lúc xoay người thì hai bầu vú căng tròn lộ rõ ra. Từ vị trí thẳng đứng của Vương Trạch Vinh có thể nhìn rõ hai vú của Long Hương Băng trắng múp, Long Hương Băng chắc chắn là một người phụ nữ xinh đẹp, đặc biệt nàng còn có một vẻ quyến rũ thành thục hết sức mê người.

- Phó thị trưởng Vương, mau thay giầy đi.

Long Hương Băng giống như là một người vợ hiền đón chồng về nhà, đặt đôi dép lê xuống bên cạnh chân Vương Trạch Vinh.

- Ừ!

Vương Trạch Vinh cố gắng kìm nén lửa dục đang thiêu đốt trả lời vội vàng, hắn nhanh chóng lại ghế salon ngồi xuống, một mùi thơm xông lên mũi.

- Phó thị trưởng Vương, ngài uống trà.

Long Hương Băng bưng chén trà bằng hai tay đưa tới, hai con thỏ mê người kia lại đập vào mắt Vương Trạch Vinh, không ngờ lại không mặc áo ngực!

Nhờ có ánh sáng đèn, từ góc nhìn của Vương Trạch Vinh thì quang cảnh kia lại càng thêm cám dỗ, hắn thậm chí còn thấy hai hạt hồng hồng. Long Hương Băng phát hiện thấy Vương Trạch Vinh ngây dại bèn dõi theo ánh mắt của hắn và phát hiện chỗ đang bị phơi bày, khuôn mặt nàng bừng đỏ lên trong nháy mắt. Thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại có cảm giác rất thích hưởng thụ ánh mắt này của Vương Trạch Vinh. Hơn thế nữa, nàng cũng không có giống như những người phụ nữ khác khi gặp tình huống này thì kêu lên sợ hãi hoặc là lùi bước, mà lại cố gắng bảo trì tư thế này, hết sức tao nhã đặt chén trà xuống trước mặt Vương Trạch Vinh. Nhìn thân hình Long Hương Băng từ từ thẳng lên, Vương Trạch Vinh mới hồi phục tinh thần lại, cảm thấy mặt mình cũng hơi đỏ:

- Nơi này không còn chuyện của cô nữa, tôi muốn yên tĩnh một chút.

Vương Trạch Vinh vội xua Long Hương Băng về phòng của nàng. Hôm nay ý tứ của Trương Tùng đã rất rõ ràng, tin tức bên trong cũng lộ ra không ít. Vương Trạch Vinh cũng cần phải có thời gian để tiến hành thanh lý, nên hôm nay Trương Tùng muốn trao đổi hiệp nghị với mình. Hắn an bài ủng hộ của một số người bên mình, mà bản thân mình cũng muốn sự ủng hộ của một số người của hắn. Đây là một chuyện mà đôi bên cùng có lợi.

Từ tình hình trước mắt thì bất kể là Trương Tùng hay là bản thân mình thì đều hi vọng vào việc điều chỉnh cán bộ toàn thành phố sắp tới để giành được thắng lợi. Đối với việc này thì Vương Trạch Vinh hẳn là đồng ý, trong một năm vừa rồi có không ít cán bộ đầu nhập về bên mình, do đó không thể để cho mọi người không được một chút chỗ tốt nào. Từ xưa tới nay lợi ích là một điều trọng yếu để đoàn kết, nếu quả thực có thể nhân được sự ủng hộ của Trương Tùng thì đưa người của mình lên cao thêm một chút cũng không có gì xấu cả. Nghĩ đến việc người cần nâng lên thì Vương Trạch Vinh đầu tiên nghĩ tới lợi ích giữa Phan Tiến Di và Lý Thư Vũ. Trong quá trình tôi luyện liên tục thì Vương Trạch Vinh đã hiểu được một đạo lý, chỉ có ích lợi mới có thể kéo người lại cùng một chỗ. Trước mắt thì hai người này chính là minh hữu lớn nhất của mình, có sự ủng hộ của bọn họ thì mình mới có thể triển khai công việc thuận lợi. Phan Tiến Di cũng tốt mà Lý Thư Vũ cũng được, bọn họ đều có chỗ dựa của riêng mình, cũng có người muốn dựa vào cả hai người đó. Nếu bây giờ không suy xét thì sớm muộn gì bọn họ cũng rời khỏi mình, sau một hồi ngẫm nghĩ, Vương Trạch Vinh cầm di động bấm số của Phan Tiến Di. Lần này thành phố Quán Hà điều chỉnh khá quy mô thế nhưng mọi người giữ được vị trí đều cảm thấy mình coi như là cười một cái là qua, Phan Tiến Di biết lần này mình có thể giữ được vị trí là nhờ có đại ân của Vương Trạch Vinh. Hắn cũng vừa đi xã giao trở về, đang định gọi điện thoại giao lưu với Vương Trạch Vinh một chút thì lại thấy Vương Trạch Vinh gọi tới. Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, Phan Tiến Di hỏi:

- Trạch Vinh, nếu không bận gì thì cùng đi ra ngoài ngâm chân đi?

Vương Trạch Vinh cũng muốn giao hảo với Phan Tiến Di, cười nói:

- Anh chọn chỗ đi.

Trung tâm matxa chân Lam Nguyệt Lượng là một khu nhà mới mở ở Quán Hà, trang thiết bị rất tốt, về cơ bản thì đã trở thành một nơi đứng đầu trong thành phố rồi. Mã Đại Đầu vừa mới từ tỉnh xuống kiểm tra sản nghiệp, đang ngồi trong đại sảnh trò chuyện với người quản lý trung tâm, vừa mới đảo mắt thì đột nhiên trông thấy Vương Trạch Vinh bước vào cửa.

Do hẹn gặp mặt riêng với Phan Tiến Di nên Vương Trạch Vinh cũng không gọi Long Dũng Đình mà tự mình đánh xe tới.

Vương Trạch Vinh!

Mã Đại Đầu thầm kêu một tiếng vui mừng trong lòng, người này để lại ấn tượng sâu đậm với hắn. Nhìn thấy Vương Trạch Vinh xuất hiện, Mã Đại Đầu đột nhiên cảm thấy hôm nay rất có duyên. Vốn quản lý sắp xếp hai cô bé xinh đẹp cho mình, kết quả là mình vì muốn tìm hiểu tình hình kinh doanh nên ngồi chỗ này trao đổi với quản lý, không ngờ lại gặp được người mà mình đã mong gặp từ lâu. Lần trước gặp được Vương Trạch Vinh ở trên tỉnh, đặc biệt tất cả bạn bè của Vương Trạch Vinh đều đến, trong đó lại có một số người nổi tiếng thì Mã Đại Đầu đã nghĩ xem làm cách nào để quan hệ với Vương Trạch Vinh rồi. Trung tâm matxa ở Quán Hà này là sản nghiệp của cấp dưới của hắn, lần này tới xem xét một mình vốn có dụng ý chính là hi vọng nhân cơ hội liên hệ với Vương Trạch Vinh hay không, giờ trông thấy Vương Trạch Vinh tới thì Mã Đại Đầu thầm nghĩ: "Đúng là duyên phận!".

Bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy vọt tới trước mặt Vương Trạch Vinh nói:

- Phó thị trưởng Vương, được gặp ngài thật vinh hạnh!

Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn thấy Mã Đại Đầu liền cười nói:

- Thật trùng hợp, lại gặp anh ở chỗ này.

Vương Trạch Vinh cũng có hảo cảm với cái người khá trượng nghĩa ở thành phố Chiếu Đông. Thấy Vương Trạch Vinh cũng nhận ra mình, Mã Đại Đầu vui sướng nói:

- Phó thị trưởng Vương có thể tới chỗ của tôi thật xảo hợp, thế này đi, toàn bộ kinh phí đêm nay tôi xin bao tất.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi cũng được người khác mời mà, không cần phiền đến anh.

Mã Đại Đầu nói:

- Phó thị trưởng Vương có thể đến đây thì đã là vinh hạnh cho chỗ này, thể diện lần này nhất định phải cho tôi đó.

Quay đầu lại nói với người quản lý:

- Phái người tiếp đón cho tốt, sắp xếp phục vụ một cách tốt nhất. Đúng rồi, tìm một vài sinh viên xinh đẹp tới hầu hạ nhé, lãnh đạo là người văn nhã.

Nghe thấy sự sắp xếp của Mã Đại Đầu, Vương Trạch Vinh dở khóc dở cười, tên này coi mình tới tuyển gái hay sao!

Phan Tiến Di đã sớm chờ ở trong phòng, thấy Vương Trạch Vinh được một người tướng mạo hung hãn dẫn vào thì khó hiểu nhìn về phía Vương Trạch Vinh hỏi:

- Vị này chính là?

Đương khi Vương Trạch Vinh muốn giới thiệu thì Mã Đại Đầu đã cười nói:

- Thưa lãnh đạo, tôi là Mã Đại Đầu, là người quản lý của công ty Bảo Toàn ở thành phố Chiếu Đông, trung tâm này là do tôi chung vốn với bạn mở ra, các ngài có thể tới quán này thì là vinh hạnh của tôi.

Vừa nói vừa móc danh thiếp ra đưa bằng hai tay:

- Nếu các ngài cần gì cứ việc nói, chi phí hôm nay xin để tôi mời.

Nói xong lời này còn nói thêm:

- Lần đầu tiên tới trung tâm, tôi dẫn hai ngài tới phòng VIP.

Phan Tiến Di liếc mắt nhìn Vương Trạch Vinh một cái, thấy hắn cũng không nói gì liền cười nói:

- Vậy tới phòng VIP xem một chút cho biết đi!

Trong một gian phòng ở tầng chót, đồ trang trí ở nơi này hết thức tao nhã, có hoa tươi, cây xanh, ra vào đều là các cô gái hết sức xinh xắn, không bao lâu sau người quản lý dẫn bốn cô gái vào cười giới thiệu:

- Hai vị lãnh đạo, bốn cô gái này là chi bảo của trung tâm. Tất cả đều chưa từng trải qua chuyện đó bây giờ, các ngài cứ thoải mái đề xuất yêu cầu với bọn họ.

Mã Đại Đầu cũng cười nói:

- Hai ngài cứ nói chuyện đi, chúng tôi xin cáo lui.

Vừa nói vừa bước ra bên ngoài, Phan Tiến Di thấy đám Mã Đại Đầu rời đi, cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Quan hệ của Trạch Vinh rộng thật! Tôi còn tưởng rằng đây là một trung tâm mới mở, hẳn là không thể gặp được người quen nào, không ngờ anh lại quen với ông chủ chỗ này!

Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Chỉ là một người quen ở trên tỉnh mà thôi, cũng mới gặp được lúc vào cửa.

Bốn cô gái, hai người một bên, đang chuẩn bị hầu hạ thì Vương Trạch Vinh phất phất tay nói:

- Các cô cứ ra ngoài trước đã.

Một cô gái nói:

- Ông chủ nói, chúng tôi nhất định phải hầu hạ các ngài thật tốt.

Phan Tiến Di nói:

- Trạch Vinh, bỏ đi, cứ để các cô này làm việc của họ, chúng ta nói chuyện phiếm đi.

Nằm ở trên ghế, nghe tiếng nhạc du dương, ngửi mùi hoa, lại có gái đẹp matxa chân dịu dàng, đây là một loại hưởng thụ cực khoái.

- Hôm nay lão Trương mời tôi ăn cơm.

Vương Trạch Vinh nói, tay đang định lấy thuốc lá thì một cô gái đã đưa lên, cũng châm lửa giúp hắn. Hút một hơi, Vương Trạch Vinh tiếp:

- Hắn cần có sự ủng hộ của chúng ta, có thể nghĩ cách an bài một số người.

Ánh mắt Phan Tiến Di sáng bừng, nói:

- Việc này có thể, bắt tay giành thắng lợi có thể làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio