Hội nghị gia tộc rất nhanh kết thúc. Vương Trạch Vinh ngoài năm triệu đó thì dường như cổ phần ở tập đoàn cũng tăng lên, chẳng qua hắn không quá chú ý mấy cái này. Theo Vương Trạch Vinh nghĩ tiền đủ dùng là được. Nếu cần tiền thì từ thị trường chứng khoán hắn cũng đủ để tiêu.
Vương Trạch Vinh cũng không lấy mấy thứ giấy chứng minh sở hữu cổ phần, Hạng gia cũng không nói cái này. Có lẽ sợ tài sản ảnh hưởng đến quan chức nên mấy giấy tờ đó không phát cho ai. Dù sao cứ hàng tháng gửi tiền vào tài khoản là được.
Vừa ra ngoài, Hạng Định đã kéo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh rể, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được anh. Anh không biết chứ mấy hôm nay đám anh em đều muốn gặp anh.
- Bạn của chú không ít, là ai thế?
Hắn có ấn tượng tốt với Hạng Định, nên thích qua lại với tên này.
Hạng Định cười ha hả nói:
- Là mấy tên lần trước đó.
Vương Trạch Vinh liền hiểu ra, hắn nói chính là đám người Ngô Uy Hoa – con trai Ủy viên Quốc vụ viện.
- Sao bọn họ lại muốn gặp anh?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, lần trước mọi người mặc dù gặp mặt nhưng đám người đó không có vẻ gì là coi trọng mình.
- Anh rể, anh không biết là mình rát nổi tiếng trong vòng tròn sao. Anh đánh bay người ở nước Pháp đã rất nổi tiếng, mấy anh em đều hâm mộ anh, muốn anh truyền cho mấy chiêu.
Hạng Định nói rất hưng phấn giống như hắn mới là người đánh bay tên tội phạm vậy.
Thấy vẻ mặt hâm mộ của Hạng Định, Vương Trạch Vinh biết chuyện của mình.
Hạng Định kéo tay Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Anh rể, anh nói cho em biết một chút, cô gái nước Pháp kia thích anh à?
Không ngờ Hạng Định lại hỏi việc này, Vương Trạch Vinh ho khan một tiếng không biết trả lời như thế nào.
- Nghe nói cô gái anh cứu đang theo đuổi anh, đừng để chị em biết đó.
Vương Trạch Vinh đúng là không có biện pháp gì với Hạng Định, thằng ranh này đúng là không thích hợp trong chốn quan trường.
Đang khi nói chuyện hai người liền ra ngoài phòng khách. Lúc này Lữ Hàm Yên cùng mấy người phụ nữ nói chuyện.
Hiếm khi gặp Lữ Hàm Yên nên Hứa Tố Mai không ngừng quấn lấy hỏi này hỏi kia.
Lữ Hàm Yên xem ra rất thích tình cảm này.
- Mẹ, con mang anh rể đi gặp mấy người bạn.
Hạng Định nói với mẹ rồi nói:
- Chị yên tâm, giao anh rể cho em, quyết không làm anh ấy xấu đi.
Lữ Hàm Yên cười cười nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Về sớm một chút.
Hạng Định cười nói:
- Cái này khó nói, có lẽ tối muộn mới về.
Thấy con mình hợp ý với Vương Trạch Vinh, vợ Hạng Kiền cười nói:
- Không cần lo cho bọn họ, chắc chỉ là mấy tên Ngô Uy Hoa mà thôi.
Vương Trạch Vinh sau khi biết tình hình Hạng gia nên biết sau này phải dựa vào bản thân mình. Nghe thấy Hạng Định muốn dẫn đi gặp mấy thiếu gia kia, hắn cũng muốn tạo quan hệ với bọn họ, không chừng có lúc cần nhờ bọn họ.
Sau khi ra khỏi cửa, Hạng Định liền không ngừng gọi điện.
Xe do một người họ hàng Hạng gia lái. Bởi vì cảnh sát bây giờ kiểm tra rất ngặt việc uống rượu lái xe, nên Hạng Định không tự lái xe.
Hôm nay Vương Trạch Vinh còn biết một vài chuyện của Hạng gia. Hạng gia ngoài mấy người này còn có không ít họ hàng nắm giữ quyền lực nhất định, chẳng qua những người này về cơ bản đều dựa vào Hạng gia mà sống. Hạng gia mạnh thì bọn họ sống tốt, nếu Hạng gia xong đời thì bọn họ cũng đi tong.
Kéo Vương Trạch Vinh, Ngô Uy Hoa nói:
- Mấy người anh em nghe thấy anh tới đều lập tức đến đây.
Vương Trạch Vinh thấy thang máy lên tầng liền dừng lại.
Sau khi ra khỏi thang máy thì thấy một mảng xanh biếc, không gian nơi này rất lớn, hoàn toàn như một hoa viên.
Mấy cô gái xinh đẹp rất lễ phép đứng đó chào đón bọn họ.
Hạng Định nói:
- Nơi này một ngày tiêu mất một triệu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy ư?
- Ở đây rất nổi tiếng tại Bắc Kinh, đây là nơi giải trí của người quyền quý, người bình thường không thể vào. Nếu như có thể dùng tiền vào, em tin cho dù bỏ một triệu cũng không thiếu ông chủ đến.
Nghe Hạng Định nói, Vương Trạch Vinh gật đầu.
Trên tầng này được trồng hoa cỏ rất đẹp, Vương Trạch Vinh không rõ đã phải tiêu tốn bao tiền mới làm được một nơi như thế này.
Không lâu sau mấy thanh niên kia đã tới.
- Tiểu Định, sao, Vương đại sư đến chưa?
Vừa nghe thấy thế Vương Trạch Vinh liền ngẩn ra, không ngờ người nước Pháp gọi mình như vậy, ở đây cũng gọi mình như vậy.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy người cầm đầu đúng là Ngô Uy Hoa.
Ngô Uy Hoa thấy Vương Trạch Vinh liền đi tới vươn tay ra mà nói:
- Vương đại sư, lần trước chậm trễ, không ngờ anh lại là cao nhân.
Vương Trạch Vinh bắt tay hắn mà nói:
- Ngô thiếu gia có thể đến thì hay quá.
Vương Tú Toàn – con trai Phó bộ trưởng Bộ Công an bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Vương ca đúng là cao thủ võ công. Tôi chưa thấy ai đánh bay người dễ dàng như anh, thật lợi hại.
Vương Trạch Vinh biết đối phương là con Phó bộ trưởng nên cười nói:
- Chút võ mèo cào của tôi sao có thể là cao thủ võ công.
Vương Tú Toàn nghiêm túc nói:
- Việc này tôi đã hỏi một vài cao thủ, ảnh của anh cũng cho bọn họ xem. Những cao thủ đó đều cho rằng bọn họ rất khó làm như anh, đặc biệt trong nháy mắt khi đánh bay người, không ít người cho rằng anh phát nội công.
Sau khi bắt tay mấy tên Mã Hạo Dân, Hầu Dã, Tiền Thanh Chí, mọi người liền ngồi xuống.
Nữ nhân viên phục vụ rất nhanh mang đồ ăn, hoa quả và đồ uống lên.
Bên cạnh mỗi người đều có một mỹ nữ hầu hạ, thi thoảng còn gắp thức ăn nhét vào miệng bọn họ.
Con trai Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển – Mã Hạo Dân nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, dạy công phu của anh cho bọn tôi được không?
Vương Trạch Vinh thấy mọi người đều khát vọng nhìn mình nên nói:
- Không giấu gì mọi người, Thái cực quyền của tôi rất bình thường. Lúc ấy đánh ben tên người Pháp kia tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nếu các anh muốn học Thái cực quyền thì tôi có thể dạy, nhưng phát kình đánh bay người như thế nào thì tôi không rõ.
Nói đến đây Vương Trạch Vinh liền đứng dậy nói:
- Tìm một địa điểm tôi luyện cho mọi người xem một chút.
Tiền Thanh Chí vui vẻ nói:
- Ở đây đi, ở đây cũng rộng mà.
Vương Trạch Vinh nhìn địa điểm thì thấy rất rộng nên cười nói:
- Được, cứ ở đây đi.
Vương Trạch Vinh cởi áo khoác rồi bắt đầu đi quyền.
Không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại phát hiện luyện Thái cực quyền ở đây thì quan khí lại rất sống động.
Ở đây là tầng , chẳng lẽ nơi càng cao càng dễ kích thích quan khí? Vương Trạch Vinh đột nhiên có suy nghĩ này.
Mấy thiếu gia thấy Vương Trạch Vinh luyện Thái cực quyền rất đẹp, như thần tiên vậy.
Sau khi luyện xong một bài Thái cực quyền, Vương Trạch Vinh vẫn đắm chìm trong cảm giác đặc biệt đó, đây là một cảm giác rất khó nói.
- Mẹ nó chứ, đẹp quá.
Ngô Uy Hoa mở miệng nói.
Hầu Dã – con trai Tổng Cục trưởng cục giám sát an toàn quặng mỏ nói:
- Vương đại sư, anh dù như thế nào cũng phải dạy tôi Thái cực quyền.
Vương Trạch Vinh nói:
- Dạy các anh như thế nào thì không vấn đề gì, quan trọng là tôi không thể biết các anh có luyện ra nội kình hay không?
Vương Tú Toàn nói:
- Vương ca yên tâm, chúng tôi biết muốn luyện ra nội kình là có cơ duyên. Chỉ cần anh dạy Thái cực quyền cho chúng tôi là được, các cái khác do chúng tôi tự làm.
Vương Trạch Vinh thở phào nhẹ nhõm rồi nói:
- Dạy các anh cũng chỉ được một hai ngày mà thôi, tôi còn phải đi công tác mà.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Mấy người bọn này không có việc gì. Vương ca không phải sẽ đến Thành phố Phượng Hải làm Phó thị trưởng sao, bọn này sẽ đến Thành phố Phượng Hải. Ở lại Thành phố Phượng Hải một thời gian cũng không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh không ngờ tin tức đám người này lại nhanh nhạy như vậy, dĩ nhiên biết chuyện mình sẽ đến Thành phố Phượng Hải.
Hạng Định cười khổ nói:
- Thằng em này thì khổ rồi, trong nhà ép em chịu tội, còn phải đi làm, không thể cùng mấy ông anh đến Thành phố Phượng Hải.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Thằng ranh này, Vương ca là anh rể chú, lúc nào học chẳng được.
Thời gian sau đó Vương Trạch Vinh liền dạy mấy người Thái cực quyền. Mặc dù hắn biết mấy người này rất khó luyện ra gì đó, nhưng thấy bọn họ hưng phấn như vậy nên cũng không tiện đả kích sự nhiệt tình của bọn họ, dạy rất chăm chỉ.