Vương Trạch Vinh bị "giam" trong viện thì Lữ Kính Tân cũng không dám ở lại bệnh viện, sau khi nghe người bạn gọi điện thoại nói liền xuất viện và sắp xếp tới nhà khách tỉnh Giang Sơn rồi lại phái mấy bác sĩ tới để theo dõi.
Điều làm Lữ Kính Tân buồn bực chính là trưởng ban tổ chức trung ương Vương Triều Chính lại gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình thân thể hắn.
Không ngờ chuyện còn đánh động tới cả cấp trên! Lữ Kính Tân cảm thấy trong chuyện này nhất định là có người cố ý gây sự.
Lâm Chính Vũ sau khi nhanh chóng chạy tới tỉnh Giang Sơn thăm hỏi Lữ Kính Tân xong liền cùng đám người Lô Cát Xuân tới bệnh viện.
Lâm Chính Vũ cũng thầm than một tiếng may mà thương thế của Lữ Kính Tân cũng không nặng như mình dự đoán.
Nhìn thấy cả người Vương Trạch Vinh không chỗ nào không băng bó khiến cho hắn hoảng sợ vội vàng hỏi:
- Tiểu Vương không bị thương tổn bên trong chứ?
Vương Trạch Vinh nằm trên giường xem TV cả ngày, hắn phát hiện đây là một việc cực kỳ nhàm chán.
Thấy đám người Lâm Chính Vũ còn đặc biệt tới thăm mình liền mỉm cười nói:
- Đa tạ bí thư Lâm, thực ra tôi cũng không bị gì lớn cả, chỉ có chút vết thương nhẹ mà thôi!
Thông qua chuyện lần này Vương Trạch Vinh còn phát hiện ra tình hình quan khí lại thu được một ít tiến bộ.
Lâm Chính Vũ nói:
- Cứ an tâm tĩnh dưỡng, thân thể là tiền vốn của cách mạng, không có sức khỏe thì không thể làm tốt công việc được. Chúng tôi cũng không ngờ còn được nghe chủ tịch Lữ kể chuyện, nếu không đồng chí dũng cảm quên mình cứu người thì đồng chí ấy e là cũng tiêu đời. Tôi thay mặt tỉnh ủy tỉnh Sơn Nam cảm tạ đồng chí.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình lúc ấy phức tạp, tôi cũng chỉ nghĩ cứu được càng nhiều càng tốt. Tiếc là khả năng của tôi có hạn nên không thể cứu được cả tài xế lẫn thư ký cùng một lúc. Tôi cảm thấy người tài xế đó cũng rất biết xử lý.
- Thường thường vào lúc nguy cấp nhất mới có thể nhìn ra tố chất của một người. Điều này chứng tỏ tư tưởng của đồng chí rất kiên cường.
Lâm Chính Vũ vỗ vỗ tay Vương Trạch Vinh khẽ nói.
Vương Trạch Vinh cũng không ngờ Lâm Chính Vũ lại trực tiếp khen ngợi mình như vậy.
Vương Trạch Vinh trở thành phó thị trưởng thành phố Phượng Hải cũng không phải là việc bí mật gì, việc hắn xảy ra tai nạn trên đường đi nhậm chức khiến cho cả thành phố Phượng Hải lập tức chấn động.
Thường vụ tỉnh ủy kiêm Bí thư thị ủy Phượng Hải là Âu Dương Hải Ba sau khi nhận được tin cũng lập tức tới bệnh viện.
Thành phố Phượng Hải là một thành phố trực thuộc tỉnh, thông thường thì bí thư thị ủy đều là thường vụ tỉnh ủy nên tự nhiên quyền thế của hắn lớn hơn người bên dưới rất nhiều.
Ngoài ra bộ máy lãnh đạo ở Phượng Hải cũng khá đặc thù, ngoài thị trưởng là cấp giám đốc sở thì phó thị trưởng là cấp phó giám đốc sở cho nên quyền lực của Âu Dương Hải Ba khá lớn.
Rất nhiều người hộ tống Âu Dương Hải Ba tới đây, gần như là tất cả lãnh đạo thị ủy đều tới.
Có nhiều người tới cũng là để xem tình hình vị thường vụ thị ủy mới đến.
Ai cũng biết vị thường vụ này có quan hệ với Uông Nhật Thần vốn là thái thượng hoàng ở tỉnh Giang Sơn.
Sau khi nghe giới thiệu, Vương Trạch Vinh xem như đã biết người đến là "sếp" trên quản lý mình liền vội vàng cựa mình ngồi dậy.
Âu Dương Hải Ba tiến lên một bước ấn vai Vương Trạch Vinh xuống, nói:
- Đồng chí Trạch Vinh không cần đa lễ. Chúng tôi mới nghe tin đồng chí bị trọng thương nên đặc biệt tới thăm.
Tiếp đó hắn giới thiệu đám người hộ tống là thị trưởng Lô Cát Xuân.
- Sự cố của đồng chí Vương Trạch Vinh phải nhanh chóng điều tra, chuyện liên quan tới nhân viên thị ủy phải truy tới tận cùng.
Âu Dương Hải Ba liền tỏ thái độ.
Xảy ra chuyện như vậy hắn cũng thầm cảm thấy may mắn vì Lữ Kính Tân không chết. Ngộ nhỡ Lữ Kính Tân có mệnh hệ nào thì hắn cũng không biết mình có gánh nổi trách nhiệm hay không.
Vương Trạch Vinh nói:
- Mặt đường lúc ấy quá trơn, có thể là nguyên nhân khiến chiếc xe kia bị trượt.
Âu Dương Hải Ba nói:
- May mắn là chủ tịch Lữ không có việc gì, nếu không thì rất nghiêm trọng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đáng tiếc là tài xế và thư ký của chủ tịch Lữ đều chết thảm.
Âu Dương Hải Ba nghiêm túc nói:
- Tỉnh ủy hết sức coi trọng chuyện này.
Âu Dương Hải Ba cũng không nắm chắc Uông Nhật Thần có nhân việc này động tới hắn hay không.
Thị trưởng Lô Cát Xuân đợi Âu Dương Hải Ba dứt lời liền tiến lên một bước cầm tay Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, nhận được tin đồng chí được điều tới thành phố Phượng Hải công tác, tôi thay mặt ủy ban thành phố Phượng Hải hoan nghênh đồng chí đã tới đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn thị trưởng Lô.
Đối mặt với nhiều lãnh đạo thành phố Phượng Hải trong khi lại chưa rõ tình hình lắm nên hắn cũng không dám tùy tiện nói chuyện.
Mặc dù không nói chuyện nhưng Vương Trạch Vinh thầm quan sát quan khí của những người này.
Vương Trạch Vinh thầm quan sát quan khí của những người này.
Không xem thì không biết chứ vừa coi là hắn liền phát hiện tình hình của Phượng Hải rất phức tạp.
Đầu tiên chính là Âu Dương Hải Ba bởi vì nhờ có mối quan hệ với thường vụ tỉnh ủy nên hắn mạnh hơn hẳn mọi người là chuyện đương nhiên.
Nhưng ngoại trừ hắn ra thì những thường vụ còn lại đều có những khác biệt.
Thành phố Phượng Hải có người là thường vụ thị ủy và khác biệt với Quán Hà là còn có hai người làm phó bí thư.
Ngay cả Âu Dương Hải Ba cũng không thể khống chế cục diện hoàn toàn. Những người này nhìn qua đều có bộ dáng rất nghe lời Âu Dương Hải Ba thế nhưng tình hình thực tế thì căn bản là không hề giống với bề ngoài.
Có dùng đầu gối cũng nghĩ ra được đám lãnh đạo thị ủy ở thành phố Phượng Hải này ai mà chẳng có chút quan hệ với lãnh đạo trên tỉnh. Cho nên khó có khả năng thu phục thật sự được ai cả.
Trước khi đến đây Vương Trạch Vinh còn lo nơi này bền chắc như thép có khi lại có tính bài ngoài đối với hắn. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ thì bao nhiêu tính toán của hắn có thể được buông xuôi rồi.
Tình hình này đối với mình mà nói thì là một chuyện tốt nếu không đám người này sẽ nhân cơ hội sẽ phản kích lại mình.
- Vương ca, anh không có việc gì chứ?
Đang lúc nói chuyện thì từ bên ngoài đột nhiên vang lên giọng một cô gái.
Điều đặc biệt chính là viên cảnh sát đứng ngoài cửa không ngờ không ngăn lại mà lại để cô ta lách qua vào trong.
Giọng nói này khiến cho Vương Trạch Vinh cùng tất cả mọi người đang nói chuyện đều quay ra nhìn.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Uông Phỉ đi vào với vẻ mặt đầy lo lắng.
Vừa nhìn thấy Uông Phỉ thì Âu Dương Hải Ba liền giật mình, hắn đương nhiên nhận ra cô gái này chính là cháu gái của Uông Nhật Thần.
Không ngờ cô gái này sau khi nghe được việc Vương Trạch Vinh bị thương liền chạy tới đây.
Xem ra lão Uông và Vương Trạch Vinh có quan hệ không bình thường!
Đây là suy nghĩ trong lòng của Âu Dương Hải Ba nhưng những người khác lại có suy nghĩ khác.
Ở thành phố Phượng Hải này thì chỉ cần người nào chú ý một chút là đều biết tình hình của lãnh đạo trên tỉnh.
Uông Phỉ cũng coi như là một người khá nổi tiếng ở cái đất Phượng Hải này. Đặc biệt là lần trước Vương Trạch Vinh vì cứu cô nàng mà làm ra một hồi mưa gió nên giờ có muốn không biết cô nàng cũng khó.
Nhìn thấy cô gái đột nhiên tiến vào với bộ dáng hết sức lo lắng, Vương Trạch Vinh cảm nhận được tình cảm của Uông Phỉ liền mỉm cười nói:
- Không có gì, chỉ bị thương ngoài da chút ít thôi.
Âu Dương Hải Ba cũng mỉm cười nói với Uông Phỉ:
- Uông tiểu thư hôm nay tới thăm đồng chí Vương Trạch Vinh để đáp lễ phải không?
Uông Phỉ thấy tinh thần Vương Trạch Vinh vẫn như cũ thì mới cởi bỏ được tâm tình.
Hôm nay nàng đột nhiên nghe được việc Vương Trạch Vinh xảy ra tai nạn xe cộ thì trong lòng rất hoảng sợ.
Trong lòng Uông Phỉ vẫn luôn ghi nhớ thời khắc Trạch Vinh không ngại hiểm nguy dũng cảm cứu mình.
Từ đó ở trong lòng nàng đã tự coi Vương Trạch Vinh là một trong những người thân nhất của mình.
Nghe thấy Âu Dương Hải Ba nói chuyện thì Uông Phỉ mới phát hiện trong phòng có khá nhiều lãnh đạo thành phố Phượng Hải.
Lập tức khuôn mặt nàng đỏ bừng nên vì hiểu rằng bộ dạng nóng vội vừa rồi của mình đều bị mọi người nhìn thấy.
Đám người Âu Dương Hải Ba đều là những người lõi đời, trông thấy vẻ mặt này của Uông Phỉ thì sao lại không biết tâm tình của nàng.
Âu Dương Hải Ba liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Ha ha, đồng chí Vương Trạch Vinh cứ an tâm nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đi làm. Chúng tôi còn có chuyện nên xin đi trước.
Rồi lại quay về Uông Phỉ nói:
- Gặp được ân nhân cứu mạng nên chắc hai người có nhiều tâm sự.
Sau khi nói xong liền bắt tay Vương Trạch Vinh rồi bước ra ngoài đầu tiên.
Lô Cát Xuân cũng bắt tay Vương Trạch Vinh nói:
- Bảo trọng.
Đợi tất cả mọi người rời khỏi phòng rồi Uông Phỉ mới gọt một quả táo đưa cho Vương Trạch Vinh nói:
- Toàn thân băng bó như vậy sao mà không thương tổn xương cốt nào chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không ngờ bệnh viện thành phố Phượng Hải coi trọng tôi như vậy! Chỉ một vết thương nhỏ mà băng bó cứ gãy tay gãy chân vậy. Cô xem tôi bị trầy da chút ít mà giống như bị xe đè nghiến vậy.
Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến cho Uông Phỉ cũng phải bật cười.
Nghĩ đến bài báo trên mạng, Vương Trạch Vinh nói:
- Sao cô lại chạy tới đây, không sợ có người trên mạng gây sự nữa sao?
- Anh có sợ không?
Uông Phỉ hỏi ngược lại.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi là người đã có vợ rồi, người phải sợ e là cô đó!
- Thích nói gì thì để bọn họ nói đi, tôi chẳng có gì phải sợ.
Uông Phỉ nói với vẻ thách thức.
Trông bộ dạng của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nói:
- Làm sao biết tôi bị thương?
Uông Phỉ nói:
- Ở cái đất Phượng Hải này có chuyện gì có thể qua được mắt tôi chứ. Đúng rồi tình hình của anh lúc đó là thế nào?
Uông Phỉ lại nảy sinh lòng hiếu kỳ của phóng viên liền truy hỏi Vương Trạch Vinh tình hình lúc đó.
Dù sao cũng không có việc gì nên Vương Trạch Vinh liền kể lại một mạch chuyện đâm xe và cứu người...
Lúc này Vương Trạch Vinh cũng rất bí bách, vốn chỉ là chuyện nhỏ chỉ cần băng bó là có thể xuất viện. Thế nhưng bệnh viện lại hết sức coi trọng thương thế của hắn, phàm là chỗ nào bị xây xước đều băng bó kín mít trông như cả người đều bị thương khiến cho nhìn bề ngoài thật sự là dọa người.
Lão viện trưởng còn nói là khi va chạm thì lực va đập rất mạnh nên cần phải lưu lại bệnh viện để theo dõi, cứ như vậy hắn liền giống như người bị nặng nhất trong số những người bị thương.