Vương Trạch Vinh nhìn đồng hồ thấy mới hơn một giờ đêm, còn khá lâu trời mới sáng. Vừa nãy đã xảy ra một cơn dư chấn khá lớn khiến một dãy nhà bị đổ. Thiếu chút nữa xe của Vương Trạch Vinh bị đè.
Xem tình hình các nơi, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất nặng nề. Bởi vì động đất phá hủy bệnh viện nên rất nhiều người không được cứu chữa cẩn thận. Vừa nãy hắn thấy một người đàn ông trung niên bị thương quá nặng nên chết. Hắn biết tình hình như vậy sẽ không ngừng xảy ra.
- Bí thư Vương, tay của ngài bị thương, để y tá bôi thuốc.
Khương Tắc Xương nói với Vương Trạch Vinh. Thấy tay Vương Trạch Vinh chảy máu, Khương Tắc Xương khá lo lắng.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy bác sĩ đang rất bận nên lắc đầu nói:
- Mọi người đang rất bận, chờ mai khi cứu viện từ ngoài vào rồi nói.
- Bí thư Vương, cẩn thận bị cảm.
Khương Tắc Xương nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Không sao đâu, còn rất nhiều chuyện cần chúng ta đi làm.
Nói đến đây Vương Trạch Vinh hỏi Khương Tắc Xương:
- Anh đến các nơi xem tình hình thế nào rồi?
Khương Tắc Xương nói:
- Tôi đã đi xem các nơi, bây giờ rất nhiều người bị thương.
Đây là vấn đề lớn, dư chấn không ngừng diễn ra, đội cứu viện chưa kịp vào, một vài người còn có thể cứu ra, nhưng lại bị dư chấn dìm chết.
- Tiền Hồng đâu rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Khương Tắc Xương nói:
- Đang ở ở các nơi xây dựng chi bộ Đảng tạm thời.
Vương Trạch Vinh không hỏi nữa. Vương Trạch Vinh vốn phái ra không ít tiểu đội cứu nạn, nhưng theo tình hình phản ánh thì các nơi có Đảng viên thì ở đó hăng hái nhất. Đặc biệt một vài đồng chí từng đảm nhiệm cương vị lãnh đạo nên tổ chức rất tốt mọi người lại để cứu nạn.
Hôm nay khi Vương Trạch Vinh đến một điểm cứu nạn thì thấy ở đó có một người phụ nữ trung niên dạy mọi người cách cứu nạn. Hỏi ra mới biết đó là một nhân viên thất nghiệp sau khi công ty phá sản. Sau khi động đất, cô tự đứng dậy lấy thân phận Đảng viên liên lạc mấy Đảng viên khác rồi thành lập chi bộ tạm thời rồi đoàn kết quần chúng và cứu ra hơn người.
Vương Trạch Vinh sau khi hiểu rõ tình hình liền bắt tay người phụ nữ mà nói:
- Tôi thay mặt Thị ủy cảm ơn mọi người.
Nghe thấy Bí thư Vương đến, mọi người đều tươi cười. Người phụ nữ nói:
- Bí thư Vương, có ngài lãnh đạo chúng tôi cứu người, mọi người rất yên tâm.
- Bây giờ động đất đã trôi qua, các nơi đều có người bị vùi lấp, công việc còn cần dựa vào mọi người mà tiến hành. Nhờ rất nhiều đồng chí như các anh chị mà công tác tự cứu của Thành phố Thường Hồng chúng ta mới có thể thuận lợi diễn ra.
Người phụ nữ nói:
- Có gì mà cần cảm ơn chứ, vào lúc nguy hiểm thì một Đảng viên nên làm như vậy.
Lúc này trên mặt cô xuất hiện vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với một Bí thư thị ủy.
Lời này nếu là trước kia Vương Trạch Vinh có thể cảm thấy đa số là nói khoác. Nhưng trong hoàn cảnh này thì hắn rất chấn động. Khi biết người phụ nữ này là nhân viên thất nghiệp, Vương Trạch Vinh càng cảm động hơn.
Vương Trạch Vinh nói với người phụ nữ:
- Người trong nhà chị được cứu hết chưa?
Người phụ nữ nghe vậy liền rất buồn.
Một lão đồng chí đi lên nói:
- Bí thư Vương, cả nhà cô Trương chỉ còn mình cô ấy.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay người phụ nữ, trong lúc nhất thời không biết nói gì nữa.
Vương Trạch Vinh bảo Khương Tắc Xương lấy một cờ đảng rồi đưa cho người phụ nữ, nghiêm túc nói:
- Là Bí thư thị ủy, tôi trao ngọn cờ chi bộ Đảng đầu tiên của Thành phố Thường Hồng cho chị.
Sau khi nhận cờ đảng, người phụ nữ kích động nói:
- Không giấu gì Bí thư Vương, sau khi công ty phá sản, tôi rất lâu không sinh hoạt Đảng, hôm nay tôi cuối cùng đã tìm được tổ chức.
Lúc này chị không kìm được mà khóc.
Rất nhiều đồng chí tốt.
Thời gian sau đó Vương Trạch Vinh tìm Tiền Hồng, yêu cầu Tiền Hồng dẫn nhân viên đi các điểm cứu nạn xây dựng chi bộ đảng. Vào lúc này Thị ủy muốn dựa vào Đảng viên để đoàn kết quần chúng nhân dân.
Sau khi Tiền Hồng nhận lệnh, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Trong hoàn cảnh này mới có thể khảo nghiệm mỗi cán bộ Đảng viên chúng ta. Chúng ta cần làm là xây dựng chi bộ đảng trên từng khu đổ nát, phải phát cho từng chi bộ Đảng một ngọn cờ.
Đi vào trụ sở tạm thời của hệ thống phát thanh, Vương Trạch Vinh thấy rất nhiều người đang bận rộn, trong tai nghe Mc không ngừng nói, Vương Trạch Vinh nói với Cục trưởng cục Thông tin truyền thông Quách Thư Quân:
- Cục trưởng Quách, phải phái nhiều người hơn nữa đến tuyết đầu, nhất định phải nêu bật gương người tốt cứu người, còn cả chú ý thu thập tài liệu.
Quách Thư Quân đang rất bận:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi nhất định làm tốt công tác. Tôi còn muốn báo cáo với Bí thư một chút. Chúng tôi bây giờ đã tìm thêm được thiết bị, cũng đã đưa được thiết bị đến nhiều nơi. Tiếng nói của Thị ủy sẽ tiến thêm đến các nơi.
- Ngày mai đường sẽ thông. Các anh phải không ngừng truyền tải sự quan tâm của Trung ương đối với khu tai nạn.
Quách Thư Quân nói:
- Các đồng chí chúng tôi luôn vững tin trong công tác. Ngay cả đồng chí Như Hà Tú đang dẫn chương trình cũng đang rất lo lắng cho bố mẹ. Tuy nhiên đồng chí này vẫn cố gắng công tác.
Lúc này Như Hà Tú đã được một người khác lên thay.
Vương Trạch Vinh nhìn Như Hà Tú đi tới, thấy cô gái này rất đẹp.
Quách Thư Quân nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, đồng chí Như Hà Tú tới đó.
Vương Trạch Vinh bắt tay Như Hà Tú mà nói:
- Tiểu Như, cảm ơn công tác của cô.
Biết người trước mặt là Bí thư thị ủy, Như Hà Tú đã khóc, sự đau lòng đã không thể kìm nén. Động đất quá đột nhiên, bố mẹ cô không thể chạy ra nên bây giờ không biết sống chết.
Vương Trạch Vinh bắt tay Như Hà Tú mà nói:
- Đồng chí Như Hà Tú, cô nhất định phải giữ sức khỏe, tôi tin bố mẹ đồng chí sẽ sống sót.
Sau cơn động đất rất nhiều gia đình Thành phố Thường Hồng có tình huống như vậy. Vương Trạch Vinh cũng không biết an ủi Như Hà Tú như thế nào.
Lúc này chính ủy Quân khu Trương Chấn Trung tìm đến Vương Trạch Vinh rồi vui vẻ nói:
- Bí thư Vương, một đoàn nhân viên cứu hộ vừa đến.
Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền rất vui vẻ nói:
- Mau đi, chúng ta mau đi tiếp bọn họ.
Ở một nơi trống trải, một đoàn binh lính vừa đến nơi đang ngồi thở hổn hển.
Cả binh đoàn sau khi hành quân gấp rút đã hết sức, mọi người đều không thể đứng dậy.
Đội trưởng Ngưu Thương Thủy thấy Vương Trạch Vinh đi cùng Trương Chấn Trung liền vội vàng đứng lên.
Xx nói với Ngưu Thương Thủy:
- Đội trưởng Ngưu, đây là Bí thư thị ủy tình hình – Bí thư Vương. Biết các anh đến, Bí thư Vương lập tức đến đón.
Ngưu Thương Thủy nghiêm chào Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đoàn của tôi nhận lệnh đến, xin Bí thư Vương bố trí nhiệm vụ.
Trước khi đến y đã nhận được lệnh nghe theo sự chỉ huy của Thị ủy Thường Hồng.
Thấy y đứng cũng khó khăn, Vương Trạch Vinh bắt tay rồi nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Ngưu Thương Thủy chần chờ một chút nhưng vẫn ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình hình Thường Hồng bây giờ rất không tốt, các anh đến sẽ giảm nhiều áp lực cho chúng tôi. Xin các đồng chí nghỉ một chút rồi triển khai công việc. Bây giờ quan trọng nhất định là cứu người bị thương, di phải cứu người còn hy vọng ra ngoài.
- Chúng tôi bây giờ có thể lập tức triển khai công việc.
Ngưu Thương Thủy cố đứng dậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ các công tác cứu nạn đang được diễn ra. Các đồng chí nếu muốn phát huy được toàn bộ tác dụng thì tốt nhất nên nghỉ một lát. Tôi thấy các anh nghỉ nửa tiếng rồi bắt tay vào công việc.
Ngưu Thương Thủy nhìn thoáng qua đội ngũ của mình rồi nói:
- Bí thư Vương, cứu người là nhiệm vụ quan trọng nhất. Năm phút sau chúng tôi sẽ bắt đầu đi cứu người.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy nghỉ năm phút.
Nói xong Vương Trạch Vinh sai Khương Tắc Xương đi lấy nước cho mọi người.
Sau khi giao mấy điểm cứu nạn khó khăn nhất cho binh đoàn của Ngưu Thương Thủy, Vương Trạch Vinh liền đi xem các nơi.
Lúc này toàn thành phố đâu đâu đều có Đảng viên dẫn đầu cứu người, các thanh niên đều dồn sức vào trong công việc này.
Sau khi giúp một thanh niên đẩy một xe bùn nặng ra, thanh niên này nói:
- Có phải Đảng viên không?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Phải.
Thanh niên này giơ ngón cái lên nói:
- Ông anh rất giỏi. Tôi hôm nay coi như biết Đảng cộng sản không phải cho có.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây là việc chúng tôi nên làm.
Tên thanh niên lại cùng Vương Trạch Vinh nâng một mảng gạch mà nói:
- Trước đó tôi không nhìn ra tác dụng của Đảng viên, đúng là nguy khốn mới thấy lòng người. Hôm nay nếu không có Đảng viên thì không phải tình hình Thành phố Thường Hồng sẽ như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thị ủy đang cố gắng tự cứu.