Nghe Phó cục trưởng Cục Công Bình Hà Tiểu Sơn nói về chuyện của cục, Thị trưởng Phùng từ từ móc thuốc ra hút, miệng liền nở nụ cười.
Hà Tiểu Sơn là người mà Phùng Triêu Lâm bố trí vào Cục Công Bình, đối với thứ mà Vương Trạch Vinh làm ra, y không quá coi trọng. Thường Hồng càng lúc càng có nhiều tài chính, một Cục Công Bình có bao tác dụng chứ. Bây giờ tình hình này cho thấy suy nghĩ của y là chính xác. Cục trưởng Cục Công Bình Hoàng Xương Hải đúng là xảy ra chuyện.
- Như vậy đi, Tiểu Hà, cậu theo tôi đến báo cáo với Bí thư Vương.
Hà Tiểu Sơn cười khổ một tiếng, mình bây giờ đã lên thuyền của Phùng Triêu Lâm, Phùng Triêu Lâm đây là muốn mượn mình mà đả kích Vương Trạch Vinh.
Bây giờ địa điểm làm việc của Thường Hồng đã tạm thời chuyển vào một tòa nhà, Vương Trạch Vinh đang tự hỏi làm thế nào để thu hút đầu tư thì thấy Phùng Triêu Lâm và Hà Tiểu Sơn đi vào.
Vương Trạch Vinh ra hiệu hai người ngồi xuống một chiếc sô pha còn tương đối tốt rồi nói:
- Lão Phùng, có chuyện gì thế?
Phùng Triêu Lâm cười nói:
- Tôi đến không có việc gì, nhưng hôm nay Hà Tiểu Sơn đến báo cáo công việc của Cục Công Bình, tôi thấy nên dẫn anh ta đến báo cáo với Bí thư.
Vương Trạch Vinh nhìn Phùng Triêu Lâm rồi nhìn Hà Tiểu Sơn:
- Phó cục trưởng Hà, có chuyện gì thế?
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Hà Tiểu Sơn không nhịn được nhìn thoáng qua Phùng Triêu Lâm nhưng không thấy tên này có biểu hiện gì, không thể làm gì đành phải nói:
- Bí thư Vương, là như thế này, một công ty mới thành lập ở Thường Hồng gần đây liên tục nhận được mấy hạng mục, nhưng mấy hạng mục này trước khi thi công không được Cục Công Bình kiểm tra, trực tiếp do Cục trưởng Hoàng đồng ý để bọn họ làm.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh giật mình, không ngờ là xảy ra chuyện. Theo tài chính và các hạng mục tăng lên, quyền lực của Cục Công Bình càng lúc càng lớn. Vương Trạch Vinh gần đây cũng có chút lo lắng, quyền lực của Cục Công Bình lớn như vậy không biết có vấn đề gì không? Bây giờ xem ra đúng là xảy ra chuyện:
- Các hạng mục đó lớn như thế nào?
Hà Tiểu Sơn nói:
- Hạng mục trung bình, là xây dựng nhà ở tại vài tiểu khu. Nhưng căn cứ yêu cầu của thành phố thì dù là hạng mục lớn hay nhỏ đều phải dựa theo quy định mà làm. Bây giờ các hạng mục này không được làm theo nguyên tắc, mà lén thông qua cách không công bằng trao cho một công ty.
Hà Tiểu Sơn vừa nói vừa lén quan sát Vương Trạch Vinh, thấy vẻ mặt Hà Tiểu Sơn không rõ ràng liền vô cùng lo lắng. Đối với vị trí Cục trưởng Cục Công Bình, y vốn sớm muốn đoạt, bây giờ túm được nhược điểm của Hoàng Xương Hải thì y cảm thấy vị trí này rất gần mình.
Thấy Phùng Triêu Lâm không ngừng hút thuốc mà không nói, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ rất nhanh. Cục trưởng Cục Công Bình không hẳn là người của mình, chỉ là thấy Hoàng Xương Hải có năng lực nên đề bạt. Nhưng người ngoài lại nghĩ Hoàng Xương Hải là người của mình. Hoàng Xương Hải nếu xảy ra vấn đề thì nhất định có người nghĩ mình sẽ ý kiến.
- Đã điều tra xem công ty đó có chỗ dựa nào không?
Vương Trạch Vinh hỏi, hắn không tin lợi ích bình thường sẽ hấp dẫn được Hoàng Xương Hải, có lẽ là lợi ích rất lớn.
Hà Tiểu Sơn chần chờ một chút rồi nói:
- Hình như có quan hệ nhất định với trên tỉnh.
Vương Trạch Vinh vốn muốn diệt trừ mọi hiện tượng không công bằng trong công tác thu hút đầu tư của Thường Hồng, thật không ngờ lại xảy ra chuyện. Sau khi Phùng Triêu Lâm và Hà Tiểu Sơn rời đi, Vương Trạch Vinh liền gọi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân tới.
- Lão Dư, Cục trưởng Cục Công Bình Hoàng Xương Hải có phải âm thầm đưa hạng mục ra ngoài?
Dư Bội Luân ngồi xuống rồi nói:
- Bí thư Vương, lợi ích của Thường Hồng bây giờ quá lớn, khắp nơi đều xây dựng nên giám sát không tới nơi là bình thường.
Dư Bội Luân nói chuyện rồi quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Vinh. Hoàng Xương Hải chắc là người của Vương Trạch Vinh, Hoàng Xương Hải âm thầm đưa hạng mục ra ngoài thì y cũng phát triển. Nhưng y lo rằng đây là do Vương Trạch Vinh mớm ý, nhưng bây giờ nghe Vương Trạch Vinh hỏi liền phải nói như vậy.
Vương Trạch Vinh thấy Dư Bội Luân thầm quan sát mình thì có chút khó hiểu, chẳng qua rất nhanh hắn hiểu một điều.
Vương Trạch Vinh nói với Dư Bội Luân:
- Ủy ban kỷ luật các đồng chí phải mau chóng kiểm tra việc này, có câu trả lời rõ ràng với Thị ủy.
Dư Bội Luân nói:
- Tôi lập tức bố trí nhân viên tiến hành điều tra.
Lúc này Cục trưởng Cục Công Bình Hoàng Xương Hải đang rất lo lắng ở trong nhà Phó bí thư Tỉnh ủy Phú Thì Cách.
Các lần trước Hoàng Xương Hải muốn đến đây cũng không có cơ hội, không ngờ con của Phó bí thư Phú Vũ lại chạy đến Thường Hồng tìm mình. Nghĩ đến lợi ích mà Phú Vũ đưa ra, y cảm thấy mình không biết chừng có thể lên chức.
Hoàng Xương Hải làm việc luôn có suy nghĩ, cho dù mình làm việc này thì vì liên quan đến Phó bí thư Tỉnh ủy nên Vương Trạch Vinh cũng không dám dễ dàng gây chuyện. Nếu như nói vậy Bí thư Phú chỉ cần điều mình ra khỏi Thường Hồng là xong chuyện. Mình từ nay về sau sẽ lên thuyền của Phó bí thư Tỉnh ủy.
- Tiểu Hoàng, mau ngồi xuống nói chuyện.
Vợ Phó bí thư Tỉnh ủy Phú Thì Cách – Lâm Tú Trân rất nhiệt tình mời hắn ngồi xuống.
Phú Vũ lúc này lớn tiếng nói:
- Cục trưởng Hoàng, đến đây thì cứ thả lỏng đi. Bố tôi lúc nữa mới về, chúng ta nói chuyện vài chuyện.
Nghe Bí thư Phú một lúc nữa mới về, Hoàng Xương Hải không khỏi có chút thất vọng, chẳng qua rất nhanh mỉm cười:
- Cảm ơn Phú thiếu gia đã dẫn tôi đến gặp Bí thư Phú.
Lâm Tú Trân cười nói:
- Cục trưởng Hoàng, Tiểu Vũ không ít lần nói tốt về anh trước mặt lão Phú, cảm ơn anh có thể giúp ở Thường Hồng.
Hoàng Xương Hải nghe vậy liền có chút lo lắng mà nhìn Phú Vũ:
- Phú thiếu gia, đưa hạng mục cho anh, đây là sai lầm của tôi. Chuyện của tôi, anh phải mau giải quyết mới được.
Sau khi Hoàng Xương Hải giao hạng mục cho Phú Vũ liền rất lo lắng. Nghĩ đến mình làm việc này thì không thể ngủ. Chẳng qua nghĩ đến chỗ tốt mà Phú Vũ hứa hẹn cho mình, hắn ít nhiều thấy mạo hiểm là đáng.
- Yên tâm, hôm nay sẽ giải quyết chuyện của anh.
Phú Vũ vừa cười vừa nói.
Hoàng Xương Hải vừa nghe hai mẹ con nhà này nói chuyện, vừa lo lắng đợi Bí thư Phú về.
- Mẹ, lần này con sau khi lấy được hạng mục và trao tay thì sẽ được mười triệu.
Phú Vũ cười ha hả nói.
Lúc này Phú Thì Cách từ ngoài đi vào. Phú Thì Cách đã hơn , tóc vẫn sáng bóng, có lẽ do nhuộm nên không thấy sợi bạc.
Thấy Phú Thì Cách đi vào, Hoàng Xương Hải vội vàng đứng lên, cúi người nói:
- Chào Bí thư Phú.
- Ừ.
Phú Thì Cách ừ một tiếng rồi đi vào.
Lâm Tú Trân cười cười nói với Phú Thì Cách:
- Ông nó, Tiểu Vũ đã mang Cục trưởng Hoàng đến, ông nên giúp các đồng chí công tác ở tuyến đầu.
Phú Thì Cách cầm chén nước mà Phú Vũ đưa tới rồi ngả người vào thành ghế.
Phú Thì Cách nói:
- Chuyện điều chỉnh của anh về cơ bản đã xong.
Hoàng Xương Hải nói:
- Xin Bí thư Phú giúp tôi.
Phú Vũ ở bên cũng nói:
- Cục trưởng Hoàng có biểu hiện rất tốt trong công tác cứu nạn tại Thường Hồng.
Phú Thì Cách nói:
- Chúng ta chính là nên đề bạt các đồng chí có biểu hiện tốt đến vị trí cao hơn.
Phú Thì Cách nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:
- Thành phố Thanh Bách có một Phó thị trưởng về hưu.
Nói xong y liền nhắm mắt lại.
Hoàng Xương Hải vội vàng nói:
- Tôi là quân tốt của Bí thư Phú, sau này Bí thư Phú muốn như thế nào sẽ làm như vậy.
Phú Thì Cách nói:
- Cán bộ lãnh đạo chúng ta vì nhân dân phục vụ, không phục vụ ai cả. Tư tưởng này của đồng chí phải đề cao, bình thường phải cố gắng học tập, nếu có vấn đề gì không giải quyết được thì có thể trực tiếp báo cáo với tôi.
- Bí thư Phú, ngài làm việc, tôi sẽ không quấy rầy.
Hoàng Xương Hải đã đạt được mục đích nên vội vàng đi ra.
Nhìn Hoàng Xương Hải đi ra, Phú Thì Cách trừng mắt nhìn Phú Vũ rồi nói:
- Đã sớm nói với anh, bảo anh đừng nhúng tay vào Thường Hồng, nhưng anh lại không chịu nghe tôi.
Lâm Tú Trân gọt táo đưa cho Phú Thì Cách rồi nói:
- Lần này Tiểu Vũ chỉ sang tay đã được mười triệu, lãi lớn.
Phú Thì Cách nói:
- Nước Thường Hồng rất sâu, sau này các người ít tham gia vào. Tôi nghĩ biện pháp điều Hoàng Xương Hải ra khỏi Thường Hồng, sau này đừng đi lại nhiều với tên này.
Phú Vũ cười nói:
- Dù sao con cũng đã chuyển công trình đi, bọn họ muốn điều tra cũng chỉ ra Hoàng Xương Hải mà thôi.
Phú Thì Cách lắc đầu nói:
- Anh thì biết gì.
Phú Thì Cách bây giờ rất bực bội. Phú Vũ và Hoàng Xương Hải làm ở Thường Hồng là lấy danh nghĩa của y, bây giờ chuyện này xảy ra vấn đề thì Thị ủy Thường Hồng rất nhanh sẽ biết có bóng dáng của mình.
Sau khi Vương Trạch Vinh biết mình ở sau việc này có truy cứu không? Chắc là không rồi.