Quan Khí​

chương 626: hàn chính cương rất mệt mỏi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Trạch Vinh càng lúc càng mạnh, Hàn Chính Cương cảm thấy cuộc sống của mình ở Thường Hồng rất không tốt.

Hàn Chính Cương biết tại sao mình lại đến Thường Hồng ngồi vào chức bí thư đảng ủy cục Công an này. Mặc dù y được Uông Nhật Thần đưa đến, nhưng y hiểu mình không phải người của Bí thư Uông. Hàn Chính Cương thực tế là người Hoàng hệ, đây là do Uông gia và Hoàng gia thỏa thuận nên y mới đến Thường Hồng.

Hàn Chính Cương còn có một quan hệ với Hoàng Ân Bình mà không ai biết. Y và Hoàng Ân Bình là bạn học thời đại học, quan hệ riêng của hai người rất tốt. Hàn Chính Cương cũng thường xuyên đến nhà Hoàng Ân Bình chơi, nếu không y cũng không thể lên chức bí thư đảng ủy này.

Ngồi trong nhà Hoàng Ân Bình, Hàn Chính Cương thở dài nói:

- Lão Hoàng, bây giờ Thường Hồng càng lúc càng bị Vương Trạch Vinh khống chế, cứ tiếp tục như vậy thì tôi lo rằng không nói được mấy câu.

Lần này y đến nhà Hoàng Ân Bình để than khổ. Ở trong văn phòng hai người vẫn ra vẻ vì công việc, không ai biết quan hệ riêng tư của bọn họ.

Hoàng Ân Bình nói:

- Lão Hàn, lần này không phải tôi không muốn giúp ông. Chủ yếu do tôi mới đến tỉnh Giang Sơn, chưa chiếm ưu thế trong Tỉnh ủy.

Hoàng Ân Bình khá bất đắc dĩ, tỉnh Giang Sơn bây giờ hoàn toàn là đất của Uông Nhật Thần, y đã thử mấy lần nhưng quá khó khăn.

- Ôi, cục Công an bây giờ do Lô Ba làm Cục trưởng, thằng ranh này đã dựa vào Vương Trạch Vinh. Tôi mặc dù là bí thư đảng ủy cục Công an nhưng không còn bao quyền ở đây. Cũng may còn có Tần Dương Lâm, lão Tần vẫn còn nghe lời tôi.

Hàn Chính Cương thở dài một tiếng, nghĩ đến Tần Dương Lâm vẫn thuộc về mình nên tâm trạng y ít nhiều tốt hơn.

Hoàng Ân Bình cười nói:

- Vương Trạch Vinh cũng biết thực lực của tôi nên khi xử lý cục Công an ít nhiều cũng phải có chút lo lắng. Để Tần Dương Lâm chính là kết quả thỏa hiệp của hắn. Ông tạm thời không nên làm gì, cố hiểu rõ tình hình về Vương Trạch Vinh là được.

Nói đến Vương Trạch Vinh, ít nhiều nghĩ đến Hoàng gia, Hoàng Ân Bình có chút đắc ý.

Hàn Chính Cương đương nhiên hiểu rõ lời của Hoàng Ân Bình, đó chính là hy vọng tìm được nhược điểm của Vương Trạch Vinh. Hàn Chính Cương gật đầu nói:

- Tôi sẽ để ý.

Tuy nói như vậy nhưng y biết tìm được nhược điểm của Vương Trạch Vinh là quá khó khăn. Theo Hàn Chính Cương biết thì Vương Trạch Vinh không thích ăn uống, không thu quà, ở nữ sắc cũng không phát hiện gì đặc biệt.

Đang khi nói chuyện thì Hoàng Ân Bình nhìn đồng hồ rồi nhíu mày.

Thấy Hoàng Ân Bình như vậy, Hàn Chính Cương hỏi:

- Có chuyện gì thế ông?

- Không có gì.

Hoàng Ân Bình cười cười không nói chuyện trong lòng ra. Thời gian này Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ càng lúc càng thân mật, Hoàng Ân Bình đã rất tức giận.

Đúng lúc này cửa mở ra, Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ đi vào.

Hàn Chính Cương thấy Thôi Phù Vĩ đi vào liền giật mình. Y không ngờ tên Thôi Phù Vĩ này lại có quan hệ với Hoàng Ân Bình.

- Tiểu Thôi, mau mang các thứ vào nhà cho chị.

Không biết là cơ quan phát cái gì mà Cổ Lệ Châu một lần nữa bảo Thôi Phù Vĩ mang đồ về nhà cho mình.

- Chủ tịch Hoàng, Bí thư Hàn.

Thôi Phù Vĩ thấy hai người ngồi đó liền vội vàng cúi người cung kính chào.

Hoàng Ân Bình hừ một tiếng.

Hàn Chính Cương cũng không rõ tình hình về Thôi Phù Vĩ nên cười nói:

- Là Tiểu Thôi hả.

Sau đó không ngừng quan sát Thôi Phù Vĩ. Y không ngờ Thôi Phù Vĩ lại thân với nhà Hoàng Ân Bình như vậy.

- Mau mang vào đi, nhìn em mệt kìa.

Cổ Lệ Châu cười cười nói với Thôi Phù Vĩ. Hôm nay Cổ Lệ Châu mặc rất đẹp. Hàn Chính Cương không khỏi thầm than đóa hoa đẹp như vậy sao lại cắm trên người Hoàng Ân Bình. Y không nhịn được nhìn mấy chỗ nhạy cảm trên người Cổ Lệ Châu.

Hàn Chính Cương đột nhiên phát hiện một chuyện, sau khi Cổ Lệ Châu về nhà thì vẻ mặt Hoàng Ân Bình khá khó chịu. Thấy cảnh này Hàn Chính Cương không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ hai vợ chồng này mâu thuẫn gì? Không được, chuyện này mình không nên xen vào.

Nghĩ đến đây Hàn Chính Cương nói với Hoàng Ân Bình:

- Ông bạn, tôi không làm phiền nữa.

Hoàng Ân Bình nói:

- Ừ, khi nào rảnh thì đến nhà chơi.

Sau đó đứng lên đưa Hoàng Ân Bình ra ngoài.

Hàn Chính Cương sau khi ra ngoài lái xe một lúc liền nghĩ đến chuyện nhà Hoàng Ân Bình. Y có thể thấy Hoàng Ân Bình đang khó chịu. Sao lại như vậy?

Bởi vì không nghĩ ra, Hàn Chính Cương không suy nghĩ nữa mà lại đi chào mấy lãnh đạo. Hàn Chính Cương còn mời hai người ăn cơm. Đến tối Hàn Chính Cương mới bắt đầu lái xe về chỗ ở của mình.

Hàn Chính Cương có nhà trên tỉnh thành, trang bị khá được.

Hàn Chính Cương nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn giờ tối.

Về nhà ngủ một lúc, ngày mai rồi về Thường Hồng. Nghĩ đến sẽ đi gặp Vương Trạch Vinh, tâm trạng Hàn Chính Cương liền không tốt.

Hả.

Hàn Chính Cương đang lái xe thì thấy Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ đang vừa cười vừa nói đi vào một khách sạn.

Muộn như vậy? Hàn Chính Cương trợn mắt há mồm cẩn thận thì thấy Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ rất thân mật. Cổ Lệ Châu hình như nghe được chuyện thú vị gì đấy nên rất cao hứng.

Tìm một chỗ đỗ xe, Hàn Chính Cương nhíu mày. Nghĩ lại vẻ mặt của Hoàng Ân Bình hôm nay, y ít nhiều hiểu rõ.

Là người thân thiết nhất của Hoàng Ân Bình, Hàn Chính Cương đang suy nghĩ xem có nên nói cho Hoàng Ân Bình hay không?

Nhưng y chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì phát hiện một tình huống càng giật mình hơn. Ở đây không ngờ lại xuất hiện Hoàng Ân Bình. Mặc dù Hoàng Ân Bình đội mũ, bịt khăn nhưng Hàn Chính Cương có thể thấy rõ đó là Hoàng Ân Bình.

Hàn Chính Cương gãi đầu, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh theo dõi vợ mình ư?

Khi Hoàng Ân Bình vào khách sạn, Hàn Chính Cương đang rất loạn, chuyện này làm cho y trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Hàn Chính Cương ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn.

Làm cho y khó hiểu là ba người mãi không đi ra.

Cửa khách sạn rất náo nhiệt, nhưng sau khi đi vào thì ba người mãi không ra. Việc này làm cho Hàn Chính Cương rất khó hiểu.

Hàn Chính Cương không ngừng hút thuốc rồi lắc đầu. Chẳng lẽ Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ ngủ với nhau? Y càng nghĩ càng thấy có thể.

Thôi Phù Vĩ rất đẹp trai, Hoàng Ân Bình sao có thể bằng được. Cổ Lệ Châu đối mặt người đẹp trai như vậy sẽ động lòng không? Nhìn bộ dạng vừa nãy thì có thể thấy Cổ Lệ Châu và Thôi Phù Vĩ rất thân mật.

Tình hình càng khó hiểu xuất hiện, Hàn Chính Cương ngồi trong xe đang định buồn ngủ từ trong đám người đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, Hàn Chính Cương liếc mắt một cái thì thấy đó là Cổ Lệ Châu và Hoàng Ân Bình.

Hàn Chính Cương gãi đầu và cảm thấy đầu óc mình không theo kịp tình hình.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai mắt Hàn Chính Cương nhìn chằm chằm hai người, y phát hiện hai người này rất hoảng loạn.

Không phải là giết người đó chứ? Trong đầu Hàn Chính Cương đột nhiên xuất hiện suy nghĩ làm y rất sợ.

Nhìn Hoàng Ân Bình lái xe rời đi, Hàn Chính Cương không khỏi lo lắng. Mình hình như thấy thứ không nên thấy rồi.

Một lúc sau chỉ thấy có người dìu Thôi Phù Vĩ từ khách sạn đi ra. Thôi Phù Vĩ dựa vào người đó, từ ngoài nhìn thì thấy Thôi Phù Vĩ như uống say.

Chỉ thấy người kia dìu Thôi Phù Vĩ vào xe rồi lao đi thật nhanh.

Hàn Chính Cương vội vàng lái xe theo dõi chiếc xe kia.

Xe kia khi đi đến đường Hoàn Thành thì Hàn Chính Cương phát hiện trong xe có một thứ bị ném ra.

Biển số xe đằng trước bị che lại, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Hàn Chính Cương lại lấy máy quay ra ghi lại hết.

Nhìn xe rời đi, Hàn Chính Cương rất nhanh chạy đến chỗ thứ gì đó được vứt ra. Y nhìn thì thấy là Thôi Phù Vĩ.

Hàn Chính Cương về cơ bản xác định Thôi Phù Vĩ đã chết, xe không dừng lại mà vội vàng lao đi.

Vừa lái xe, Hàn Chính Cương không khỏi sợ hãi.

Hôm nay là như thế nào?

Hàn Chính Cương lái xe đến một chỗ rồi dừng lại, cả người mệt mỏi. Chuyện xảy ra quá đột nhiên, một người đang sống đột nhiên chết đi.

Trong khách sạn xảy ra chuyện gì? Thôi Phù Vĩ có phải do Hoàng Ân Bình sai người giết? Hàn Chính Cương không hiểu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio