Nhìn ông bố đau đầu như vậy, Hồng Khâm biết mình gây họa rồi. Từ trước đến giờ có ông bố nên Hồng Khâm mới làm gì thì làm tại tỉnh Giang Sơn. Nếu Hồng Quân xảy ra chuyện, hắn không biết mình sẽ như thế nào?
Chuyện mấy hôm nay làm hắn rất sợ. Cho dù hắn không phải người trong chính phủ nhưng cũng có các con đường để tìm hiểu tình hình. Hắn đương nhiên biết việc Sở công an đang làm là do mình mang tới. Nghĩ đến bố mình có thể mất chức vì hành vi của mình, hắn nóng lòng muốn hóa giải nguy cơ của Hồng gia.
Nhìn bang hội của Khương Đại Nha chỉ trong một đêm đã tan, Hồng Khâm càng thêm sợ. Chẳng may nhược điểm của mình bị điều tra ra thì xong rồi. Cũng may hắn biết một ít tình hình, Khương Đại Nha vẫn còn vài thế lực ngậm, mấy thứ kia cũng không bị cục Công an Phượng Hải lấy được. Bây giờ Hồng Khâm nghĩ chỉ cần giết Khương Đại Nha thì sẽ hóa giải xong việc.
Hồng Khâm có một căn biệt thự, đây là thiên hạ của hắn. Vừa vào trong biệt thự hắn liền gọi điện ra ngoài.
Điền Lực Vượng là một tên đàn em quan trọng của Khương Đại Nha. Từ trước đến giờ Hồng Khâm và Điền Lực Vượng vẫn thầm cấu kết. Bây giờ Khương Đại Nha chạy thoát, Hồng Khâm liền tìm người này lại.
Hồng Khâm tin Điền Lực Vượng, mình đã cho Điền Lực Vượng không ít chỗ tốt.
- Hồng thiếu gia, tìm tôi có việc gì?
Điền Lực Vượng vừa vào liền hỏi.
Điền Lực Vượng có một mắt, con mắt kia trong một lần đánh nhau bị chém đứt.
- Điền Lực Vượng, Khương Đại Nha đã chạy thoát, anh có thể khống chế được Long Hổ hội bao nhiêu?
Hồng Khâm hỏi.
Điền Lực Vượng không hề do dự mà nói:
- Một nửa
- Nếu Khương Đại Nha chết?
Hồng Khâm đột nhiên nói.
Nghe Hồng Khâm nói như vậy, Điền Lực Vượng giật mình nói:
- Nếu không có Khương Đại Nha thì tôi khống chế được cả Long Hổ hội.
- Tốt.
Hồng Khâm nói:
- Tôi sẽ dùng lực lượng bạch đạo giúp anh lên.
Ý của Hồng Khâm rất rõ ràng là để Điền Lực Vượng thay thế Khương Đại Nha. Có mình là con chủ tịch tỉnh thì tin rằng rất nhanh khống chế được Long Hổ hội vào trong tay.
Hồng Khâm tin rằng Khương Đại Nha chết sẽ giúp được bố mình. Nếu lúc này Hồng Quân phát hiện ra suy nghĩ của Hồng Khâm thì không biết nghĩ như thế nào?
Điền Lực Vượng nhìn Hồng Khâm mà nói:
- Ý của Hồng thiếu gia là?
Hồng Khâm nhìn Điền Lực Vượng mà nói:
- Xem anh dám hay không?
- Không biết bạch đạo ủng hộ như thế nào?
Điền Lực Vượng hỏi.
- Anh yên tâm, bạch đạo sẽ không ảnh hưởng đến hành động của anh.
Điền Lực Vượng nhìn chằm chằm Hồng Khâm, hắn không dám khẳng định Hồng Khâm nói mấy câu là thật, chuyện này đến lúc đó bạch đạo không ủng hộ thì sẽ như thế nào? Chẳng qua hắn cũng có quyết định của mình nên đồng ý với Hồng Khâm.
Hai người đều biết một điểm Long Hổ hội bị Sở công an diệt thế lực ngoài, Long Hổ hội vẫn còn thế lực ẩn giấu. Lực lượng này mới là tinh anh của Long Hổ hội.
Ngay khi Hồng Khâm và Điền Lực Vượng đang bàn bạc. Trong một căn phòng Khương Đại Nha đang cười cười nhìn chằm chằm vào Điền Lực Vượng và Hồng Khâm.
Sau khi trốn ra, Khương Đại Nha vẫn ở đây. Y vốn tin Hồng Khâm sẽ giúp mình, chẳng qua với thói quen nhiều năm nên y vẫn thầm giám sát Hồng Khâm.
Nghe tên đàn em báo cáo việc Hồng Khâm gọi Điền Lực Vượng tới, Khương Đại Nha liền nghi ngờ.
- Muốn giết tao?
Khương Đại Nha cười phá lên. Thằng thiếu gia này nghĩ làm gì thì làm sao/
- Không ngờ Điền Lực Vượng lại muốn nhảy lên.
Nhìn một tên phía sau, Khương Đại Nha nói:
- Thiết lão nhị, mày thấy sao?
- Có gì chứ, giết chúng.
Thiết lão nhị lớn tiếng nói.
- Ha ha, nói đúng. Phải để cho bọn nó biết sự lợi hại của tao mới được.
Khương Đại Nha rất đau lòng vì Long Hổ hội biến thành như vậy.
Hai bên đều âm thầm chuẩn bị.
Nhìn Hồng Khâm và Điền Lực Vượng dẫn người lao vào, Khương Đại Nha cười ha hả nói:
- Hồng Khâm, tao đang đợi mày.
Bởi vì chuẩn bị đầy đủ nên Khương Đại Nha rất tự tin.
Hồng Khâm cũng rất tự tin.
Hồng Khâm cười phá lên:
- Khương Đại Nha, tao nhịn mày lâu rồi, biết điều thì giao thứ kia ra đây thì tao tha mạng cho mày. Nếu không mày biết kết quả đó.
Khương Đại Nha cười nói:
- Chỉ bằng từng đó người của mày sao?
- Giết Khương Đại Nha.
Hồng Khâm lớn tiếng nói. Đến nước này thì không cần phải nói gì thêm nữa.
Hơn người của hai bên lao vào đánh nhau.
Nhìn cảnh tượng này, Hồng Khâm nói:
- Khương Đại Nha, người của mày ít quá đó.
Hồng Khâm nói đến đây liền nói với Thiết lão nhị đứng bên cạnh Khương Đại Nha:
- Còn chưa ra tay?
Không ngờ Thiết lão nhị sớm bị Hồng Khâm mua chuộc. Hồng Khâm vừa ra lệnh, Thiết lão nhị đã vung dao đâm vào Khương Đại Nha.
Khương Đại Nha không ngờ Thiết lão nhị là người của Hồng Khâm nên tuy có trốn nhưng vẫn bị chém vào tay phải.
- Thiết lão nhị.
Khương Đại Nha hoảng hốt nhìn Thiết lão nhị. Khương Đại Nha quá sợ hãi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
- Ha ha, Khương Đại Nha, không ngờ đến hả.
Hồng Khâm cười phá lên, hắn đã sớm có chuẩn bị.
Bởi vì Khương Đại Nha đột nhiên bị thương nên tinh thần phía hắn giảm mạnh. Nhân cơ hội này người của Hồng Khâm liền xông lên giết vài tên.
Thấy đã nắm giữ được tình hình, Hồng Khâm có chút đắc ý:
- Khương Đại Nha, mày không thoát được đâu. Cho dù mày không giao ra thì chỉ cần mày chết thì sẽ xong.
Thiết lão nhị lúc này đã đâm được vài vết lên người Khương Đại Nha.
Đang khi Hồng Khâm đắc ý thì một con dao kề vào cổ hắn.
Hồng Khâm sợ hãi nhìn lại thì thấy Điền Lực Vượng đang cười cười kề dao vào cổ mình.
- Điền Lực Vượng, sao mày lại …
Hồng Khâm sợ ngây người, hắn tuyệt đối không ngờ Điền Lực Vượng sẽ kề dao vào cổ mình.
- Bảo bọn nó dừng lại.
Điền Lực Vượng lớn tiếng nói.
- Dừng lại. Dừng lại.
Hồng Khâm hoảng sợ kêu lên.
- Giết.
Thiết lão nhị không vì lệnh của Hồng Khâm mà dừng tay. Hắn biết rõ nếu mình mà dừng lại sẽ bị Khương Đại Nha trả thù điên cuồng. Hắn đã đâm vài dao lên người Khương Đại Nha thì thù này không thể hóa giải được nữa.
Nghe Thiết lão nhị hét như vậy, người của hắn không ngừng chém đối phương.
Thấy không có tác dụng, Khương Đại Nha quát lên:
- Giết nó rồi đi hỗ trợ.
- Đừng giết tao.
Hồng Khâm sợ hãi lớn tiếng kêu lên.
Điền Lực Vượng là đàn em thân tín của Khương Đại Nha nên không suy nghĩ nhiều, vung đao đâm xuyên cổ Hồng Khâm.
Hai bên đánh nhất kịch liệt, cuối cùng chỉ còn bốn năm người sống sót.
Khương Đại Nha và Điền Lực Vượng cùng cố gắng nên đã giết được Thiết lão nhị.
Nhìn xác chết đầy đất, Khương Đại Nha muốn khóc. Công sức nửa đời của hắn đã tan thành mây khói.
- Đều do nó.
Khương Đại Nha dung dao lên đâm vào người Hồng Khâm.
- Lão Đại, chúng ta nên làm như thế nào?
Điền Lực Vượng cũng không biết nên làm như thế nào.
Khương Đại Nha nhìn máu không ngừng chảy trên người mình và biết không được rồi.
- Điền Lực Vượng, tao không được rồi, tao hận.
- Lão Đại không sao đâu, tôi đưa anh đến bệnh viện.
Điền Lực Vượng vội vàng nói.
Khương Đại Nha kéo tay Điền Lực Vượng mà nói:
- Chứng cứ về thằng chó Hồng Khâm thì mày biết ở đâu rồi. Sau khi tao chết mày công bố những thứ đó lên mạng. Tao muốn Hồng Quân chết.
Điền Lực Vượng gật đầu nói;
- Lão Đại yên tâm, tôi nhất định cho nó biết mặt.
Khi cục Công an Phượng Hải nhận được thông báo đến nơi thì chỉ còn đám người Khương Đại Nha, Hồng Khâm nằm trong vũng máu.
Thấy Hồng Khâm chết ở đây, Cục trưởng cục Công an Phượng Hải Điền Quang Bình lạnh toát sống lưng. Hắn có thể nghĩ ra sự tức giận của Chủ tịch tỉnh Hồng.
Điền Quang Bình lập tức báo cáo lên tỉnh.