Các Vũ Tuấn và Cận Hình Đào cùng nhau bước vào văn phòng của Vương Trạch Vinh.
Các Vũ Tuấn là phó bí thư được phân công quản lý tổ chức. Mấy ngày nay hắn cảm thấy mình rất lo lắng, nhớ lại tình cảnh Phùng Triêu Lâm dẫn mình đi gặp chủ tịch tỉnh Hồng thì trong lòng hắn lại nổi lên một khoái cảm rất mạnh. Các Vũ Tuấn cũng có một ý nghĩ, nếu như kéo ngã được Vương Trạch Vinh thì Phùng Triêu Lâm nhất định sẽ lên làm bí thư, như vậy cái ghế thị trưởng sẽ để cho ai đây? Có lẽ sẽ là mình rồi!
Chủ tịch tỉnh Hồng quá mạnh!
Sau khi gặp Hồng Quân thì Các Vũ Tuấn liền rút ra một nhận định cho bản thân, từ trong lời của Hồng Quân, Các Vũ Tuấn có thể nhận ra chủ tịch tỉnh không hài lòng với thị ủy thành phố Thường Hồng, đương nhiên chính là không hài lòng với Vương Trạch Vinh. Đi theo Phùng Triêu Lâm thì có khả năng tiến bộ, đây là ý nghĩ của Các Vũ Tuấn.
- Bí thư Vương, lão Cận đã đưa kế hoạch điều chỉnh cán bộ cho tôi xem, tôi cảm thấy hai kế hoạch này đều không tệ nên mang lại đây để xin chỉ thị của ngài.
Các Vũ Tuấn híp mắt lại, nét mặt tươi cười nói với Vương Trạch Vinh.
Cận Hình Đào cũng cung kính nói:
- Bí thư Vương, căn cứ theo chỉ thị của ngài, ban Tổ chức đã để Điền Lệ Vân và Cao Lâm Thành chia nhau làm hai kế hoạch riêng biệt. Nếu như ngài không có ý kiến thì hai kế hoạch này có thể đưa ra hội nghị thường vụ để nghiên cứu.
Nói xong liền đặt hai bản kế hoạch lên bàn.
Vương Trạch Vinh nhận lấy hai bản kế hoạch rồi xem, kỳ thật không cần nhìn hắn cũng biết. Kế hoạch của Điền Lệ Vân hoàn toàn là làm theo ý tứ của mình, còn Cao Lâm Thành trước nay vẫn luôn bảo trì trung lập giờ âm thầm về bên phía Phùng Triêu Lâm nên kế hoạch của hắn hoàn toàn là có lợi cho đám người của Phùng Triêu Lâm rồi.
- Ừ, cũng được, tôi thấy cứ như vậy đi.
Vương Trạch Vinh cũng không có ý kiến gì liền đồng ý với hai kế hoạch này.
Cận Hình Đào ngạc nhiên lén liếc nhìn Các Vũ Tuấn một cái, hắn thực sự không nghĩ đến tình huống này, vốn đã chuẩn bị sẵn lời giải thích giờ lại không còn cơ hội.
Khi bí mật lên kế hoạch cùng Phùng Triêu Lâm thì bọn họ cũng biết tình hình hai bản kế hoạch này. Kế hoạch của Điền Lệ Vân trăm phần trăm là ý của Vương Trạch Vinh, chắc chắn hắn sẽ đưa ra ý kiến về kế hoạch của Cao Lâm Thành.
Rất quái lạ!
Từ trong phòng của Vương Trạch Vinh đi ra, Các Vũ Tuấn nói với Cận Hình Đào:
- Lão Cận, thật kỳ lạ!
Cận Hình Đào nói:
- Phó bí thư Các, mời thị trưởng Phùng tới nghiên cứu một chút không?
Hắn cũng không hiểu được ý của Vương Trạch Vinh, mọi chuyện đều có cảm giác mờ mịt.
Các Vũ Tuấn gật gật đầu.
Trong một gian phòng ở ven thành phố, Phùng Triêu Lâm vội vàng tới.
Nghe xong chuyện hai người trình bày, Phùng Triêu Lâm ra sức hút điếu thuốc, kế hoạch lần này là mượn thế mạnh của Hồng Quân để đánh phủ đầu Vương Trạch Vinh. Vì ngày này mà Phùng Triêu Lâm đã hao tâm tổn huyết nghĩ cách tan rã trận doanh của Vương Trạch Vinh, khi nghĩ đến việc Triệu Lâm Phân không thể không nghe lời mình thì Phùng Triêu Lâm lại không nhịn được mỉm cười. Lại nghĩ tới Trương Chấn Trung theo yêu cầu của cấp trên phải bảo trì trung lập thì Phùng Triêu Lâm lại càng nóng lòng muốn cuộc họp thường vụ thị ủy bắt đầu.
- Chẳng quan trọng gì, bất kể là phương án nào cũng không sao cả, chỉ cần đưa được kế hoạch lên hội nghị là được.
Phùng Triêu Lâm cũng không nghĩ ra Vương Trạch Vinh còn có cơ hội nào để lật ngược thế cờ, phiếu biến thành phiếu, hơn nữa vẫn còn một đòn phục kích, nhất định đủ để đánh cho Vương Trạch Vinh choáng váng. Quân cờ ngầm bên mình không ít, trong lúc chưa có sự chuẩn bị nào thì Vương Trạch Vinh sẽ đối mặt với sự xuất chiêu của mình như thế nào chứ?
Các Vũ Tuấn thở một hơi dài nói:
- Tình huống hôm nay là lạ, tôi cũng bị hoảng sợ.
Phùng Triêu Lâm cười ha ha nói:
- Hắn chỉ có thể thấy không chiếm ưu thế trong cuộc họp ban bí thư, cho là chúng ta sẽ dồn sức vào mặt trận đó, nhưng hắn không ngờ được rằng chúng ta lại đánh chính ở trong hội nghị thường vụ thị ủy nhất.
Cận Hình Đào nghiêm túc nói:
- Hai vị lãnh đạo, tôi thấy việc này vẫn nên thận trọng một chút, bên Triệu Lâm Phân không thể để có sai lầm gì được.
Phùng Triêu Lâm xua tay nói:
- Điều này các anh không cần phải lo lắng, đến lúc đó tôi cam đoan Triệu Lâm Phân nhất định sẽ đứng về phe chúng ta, chỉ hơi đáng tiếc một điều đó là lá phiếu của Trương Chấn Trung. Không thể ngờ được rằng hắn đối mặt với áp lực ở bên trên mà vẫn không nghiêng về phe mình!
Các Vũ Tuấn còn nói thêm:
- Hôm trước Vương Trạch Vinh có chạy tới Ủy ban mặt trận thống nhất, liệu hắn có giở trò với Sử Chí Hòa hay không?
Nói tới chuyện của Sử Chí Hòa, Cận Hình Đào cũng nói:
- Nhất định là lôi kéo Sử Chí Hòa, tên Sử Chí Hòa này là một người rất tinh tường, đây là một người luôn theo chủ trương không thấy thỏ thì không thả chim ưng!
Các Vũ Tuấn cười nói:
- Hơn nữa với một phiếu của Triệu Lâm Phân thì chúng ta đã có phiếu, Vương Trạch Vinh không có khả năng lật sóng được.
Cận Hình Đào nói:
- Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật Dư Bội Luân, chính ủy quân khu Trương Chấn Trung, phó thị trưởng Trần Bảo Trụ thì không cần nói vì tất cả đều trung lập, Sử Chí Hòa thì vẫn phải để tâm một chút mới được, vạn nhất có biến hóa thì chúng ta có thể bị động.
Nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Phùng Triêu Lâm nói:
- Như vậy đi, tôi sẽ gọi Sử Chí Hòa tới nói một lần nữa.
Ba người đi xông hơi một lúc rồi bước ra, trần nhồng nhộng ngâm mình trong nước ấm.
Phùng Triêu Lâm nhìn thấy cơ thể của Các Vũ Tuấn và Cận Hình Đào liền thầm so sánh, hình thể hai người tốt hơn hẳn so với mình, hơn kém nhau có mấy tuổi mà sao lại khác biệt vậy!
Đừng nhìn mình ở trước mặt người khác thì rất là uy phong, nào ai biết được sự đau khổ của mình chứ, chuyện gì cũng phải lao tâm khổ tứ, chuyện gì cũng phải suy xét, cân nhắc, đã thế đâu đâu cũng đối mặt với địch thủ!
Nhìn trộm thằng em của Cận Hình Đào bên dưới, Phùng Triêu Lâm có hơi hâm mộ, trong lòng thầm nhủ, đúng là ngày chó má!
Đang suy nghĩ thì chủ tịch ủy ban mặt trận thống nhất Sử Chí Hòa đi vào.
- Ha ha, ba vị lãnh đạo thật biết hưởng thụ! Xông hơi xong rồi lại ngâm mình, lại mất một ngày với các vị rồi!
Sử Chí Hòa cũng là một người láu cá, lúc nhận được điện thoại của Phùng Triêu Lâm thì định không đến nhưng không lấy cớ gì nên đành tới chỗ này.
- Nhanh đi xông hơi một chút đi, chúng tôi sang sân bóng rổ trước.
Phùng Triêu Lâm cười nói với Sử Chí Hòa.
- Ok, xông hơi xong rồi tôi sẽ sang!
Còn đang chưa nghĩ ra đối đáp như thế nào, Sử Chí Hòa vội vàng đồng ý sắp xếp này.
Từng giọt mồ hôi không ngừng toát ra, ngồi trong gian phòng xông hơi, trí não Sử Chí Hòa xoay chuyển rất nhanh. Nội dung mà ngày đó Vương Trạch Vinh để lộ ra vẫn quanh quẩn trong đầu hắn, không ngờ Vương Trạch Vinh lại cùng tuyến với người sắp lên đỉnh kia, người đó là thân gia với Uông Nhật Thần! Tin tức này chẳng khác nào một quả bom với Sử Chí Hòa, may mà hắn còn chưa quyết định về bên nào, nếu quả thực mà đã chọn phe Phùng Triêu Lâm thì chỉ có một kết quả, đó là tiền đồ của mình chẳng còn.
Dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, Sử Chí Hòa nghĩ tới dụng ý Phùng Triêu Lâm gọi mình tới đây hôm nay.
Thầm than một tiếng, Phùng Triêu Lâm đương nhiên là cũng muốn lôi kéo mình rồi, nhìn ba người bọn hắn vừa rồi thì không chừng đã trò chuyện được một lúc lâu rồi!
- Thị trưởng Phùng không đơn giản, không ngờ lại móc nối nhiều như vậy!
Vừa vào sân bóng rổ thì giọng của Cận Hình Đào vang lên.
- Lão Sử đến đây, mau ném thử xem, trong ba người chúng tôi thì chỉ có thị trưởng Phùng là ném vào nhiều nhất!
Các Vũ Tuấn nhìn thấy Sử Chí Hòa đi tới liền vội vàng gọi hắn qua.
- Không được, trước kia tôi còn có thể chạy hai trận, nhưng giờ có tuổi rồi, chạy một lúc là thở không nổi, ném thì tạm được!
Phùng Triêu Lâm vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa nói, những ký ức thời trai trẻ lại hiện ra.
- Lão Sử à, không nhìn ra đó. Lão ném bóng lợi hại thật!
Các Vũ Tuấn thấy Sử Chí Hòa ném trúng liên tiếp mấy lần liền lớn tiếng ca ngợi.
Phùng Triêu Lâm cảm thán nói:
- Nhìn lão Sử ném bóng tôi lại nghĩ tới chuyện trên quan trường, các anh có phát hiện không, ném chuẩn thì dựa vào cái gì? Là dựa vào sự chắc chắn, cuộc sống cũng giống như thế, khi đã chắc chắn rồi thì ném một lần là trúng, nếu không nắm chắc thì chỉ có thể ném trượt!
Các Vũ Tuấn liếc nhìn Phùng Triêu Lâm một cái, cười nói:
- Thị trưởng Phùng đang dạy cho chúng ta một bài học! Nghe thị trưởng Phùng nói xong tôi có thu hoạch!
Mấy người lập tức cười ha hả.
Phùng Triêu Lâm tiếp tục nói:
- Nhìn thấy cái vòng tròn đó không, mỗi một cú ném đều hướng vào trong vòng tròn đó, thế nhưng có mấy người có thể ném vào trong được? Nếu muốn ném vào trong vòng tròn thì phải nắm chắc thời cơ, dùng đúng lực, ánh mắt phải tinh... Cái gì kém cũng không được!
Sử Chí Hòa vừa ném bóng vừa nghe mấy người nói chuyện, trong lòng hắn sáng như gương, Phùng Triêu Lâm này đang mượn chuyện ném bóng rổ để gõ mình đây, hi vọng mình có thể gia nhập vào cái vòng tròn của hắn!
- Già rồi!
Sử Chí Hòa ném xong một phát liền than một tiếng.
Cận Hình Đào cười nói:
- Lão Sử sao lại tự nhận già rồi, tôi còn lớn hơn lão vài tuổi mà còn chưa nói mình già đây.
Sử Chí Hòa cảm khái nói:
- Vừa rồi nghe thị trưởng Phùng giảng dạy thật cảm động, tôi lại nhớ đến một câu chuyện cười. Có một bà mẹ không hiểu gì về bóng rổ, nhìn thấy một đám trẻ nhỏ đang chơi bóng, liền hỏi một thầy giáo, ngay cả bóng mà trường học các thầy cũng không mua nổi sao. Nhìn đám trẻ kìa, nhiều người cùng tranh một quả bóng, có đứa khỏe có đứa yếu, cứ tranh tới tranh lui thế rồi khéo lại xảy ra chuyện! Tôi thấy tốt nhất các thầy phát cho mỗi đứa một quả bóng để cho chúng nó chơi.
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của ba người, Sử Chí Hòa nói:
- Bà mẹ kia nói cũng có phần đúng, người nào sức khỏe không tốt thì tự chơi bóng một mình là hơn!
Nghe đến đó, tất cả mọi người cười phá lên.
Phùng Triêu Lâm chỉ vào Sử Chí Hòa cười nói:
- Lão Sử, lão có thuộc loại người sức khỏe không tốt hay không?
Sử Chí Hòa cũng cười nói:
- Già rồi, chạy quá mệt mỏi!
Mọi người cũng không có nói gì thêm nữa, ai rèn luyện thân thể thì rèn luyện, ai tìm người mát xa thì mát xa, dường như nơi này đã thành chỗ hưởng thụ rồi.
Tiễn Sử Chí Hòa xong, đứng ở trước cửa, Phùng Triêu Lâm nói:
- Như vậy cũng tốt, trung lập còn hơn là nhảy sang bên kia!
Các Vũ Tuấn cau mày nói:
- Tên này là kẻ dối trá, tôi lo hắn nói một đằng làm một nẻo!
Phùng Triêu Lâm mỉm cười nói:
- Hắn là người thông minh, hắn không thể không biết cục diện trên tỉnh, với tình hình như thế thì anh nói xem hắn sẽ qua không?
Cận Hình Đào gật đầu nói:
- Thị trưởng Phùng phân tích rất đúng. Người sáng suốt là nhìn ra được, tôi không tin hắn lại không nhìn ra, tên này là kẻ nhát gan, e là không muốn đắc tội với cả hai bên.
Các Vũ Tuấn vừa đi tới xe vừa nói:
- Chỉ cần không gây sự là được, tôi cũng yên tâm về ngủ rồi!
Ba xe đều khởi động, ba người đều tự lái xe đi về.