Tết đã tới, Vương Trạch Vinh là btut nên cũng rất bận. Hắn đến một vài vùng núi thăm bà con khó khăn, cũng đến các công ty khó khăn.
Theo yêu cầu của Vương Trạch Vinh, các Thường vụ thị ủy phải đến các nơi khó khăn trong thành phố để chúc tết, đối với việc này các Lãnh đạo thị ủy đều vui mừng. Hình ảnh của mình sẽ được tăng lên.
Tết này Vương Trạch Vinh không muốn làm mấy việc đâu đâu nên sau khi đi chúc tết người khó khăn, mang quà lên chúc tết lãnh đạo tỉnh, hắn liền xin nghỉ phép.
Vương Trạch Vinh tự lái xe về huyện Khai Hà. Mấy năm nay hắn rất bận nên có chút áy náy vì không ở bên bố mẹ được nhiều. Lần này hắn đã gọi cho Lữ Hàm Yên rồi quyết định về huyện Khai Hà ăn tết.
Xe vừa vào tiểu khu ở huyện Khai Hà, đã hơn năm không về nhưng ở đây không biến hoá mấy. Vương Trạch Vinh nhìn địa phương quen thuộc mà thầm than mình có phải áo gấm về nhà?
Nghĩ đến bố mẹ già ở nhà một mình, Vương Trạch Vinh đoán hai người đang chờ mình. Tết này Vương Trạch Vinh đã gọi cho Lữ Hàm Yên, bảo cô mang con về huyện Khai Hà ăn tết.
Vương Trạch Vinh nhiều lúc thở dài một tiếng, người nhà mình quá ít, họ hàng không mấy ai nên tết có khi đều là ba người. Hôm nay xem ra tốt hơn chút, có thêm Hàm Yên và đứa bé thì sẽ vui hơn.
Không ngờ không có chỗ đỗ xe.
Nhìn đầy xe đỗ trước cửa nhà mình, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ có ai tổ chức đám cưới mà có nhiều khách như vậy.
Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới tìm được chỗ đỗ xe, đang định đỗ thì một chiếc Mitsubishi đã đỗ trước. Một người đàn ông hơn đi xuống, bụng rất to, mang theo một cặp đen. Người này nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh ra vẻ tao đỗ rồi, mày làm gì được tao.
Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nên đâu thể vì việc này cãi nhau với người ta, không thể làm gì là tìm chỗ khác.
Xuống xe, Vương Trạch Vinh vội vàng đi vào nhà. Đang đi được vài bước thì Vương Trạch Vinh thấy một nam một nữ từ xe kia xuống đang đi vào nhà mình. Chỉ thấy người đàn ông nói với người phụ nữ:
- Đến nhà Bí thư Vương thì phải nhanh nhẹn chút, nhất định phải làm hai ông bà vui, lần này có thể tạo quan hệ với Bí thư Vương hay không là rất quan trọng.
Người phụ nữ nói:
- Bí thư Vương là bà con nhà anh, thật hay giả?
- Sao không thật, em không phải không thấy bà con nhà anh lợi hại chứ, trong huyện không ai không nể mặt y. Y có họ hàng xa với bố anh, trước đây không biết, nửa năm trước mới biết nhà mình có bà con làm to như vậy. Thấy xe của anh không, không có Bí thư Vương thì không có anh ngày hôm nay. Bí thư Vương rất có ảnh hưởng ở huyện Khai Hà.
- Bảo sao các lãnh đạo lại quen thân với anh như vậy.
Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ Bí thư nào mà lợi hại như vậy.
Nhìn hai người đi về phía nhà mình, Vương Trạch Vinh có chút sửng sốt, Bí thư Vương bọn họ nói là mình sao?
Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy có một đoàn thể lợi ích hình thành với nhà mình làm trung tâm.
Đi vào nhà, Vương Trạch Vinh càng thêm sợ hãi. Trong nhà đầy người như đang có việc vui vậy.
Không ngờ lại là như vậy, Vương Trạch Vinh về huyện Khai Hà ăn tết là không muốn bị tặng quà nhiều. Hắn không hy vọng bố mẹ mình ăn tết một mình.
Nhưng bây giờ thấy cảnh này làm hắn đau đầu.
- Trạch Vinh về rồi à.
Tiền Thanh Phân ngạc nhiên nhìn Vương Trạch Vinh đi vào.
Nghe lời bà, mọi người trong phòng lập tức yên lặng.
Vương Trạch Vinh phát hiện người đang ngồi đều đứng hết lên.
- Bí thư Vương đã về.
- Bí thư Vương vất vả rồi.
….
Vương Trạch Vinh không kịp có phản ứng vì cách chào hỏi và quan tâm như thế này.
- Ai vậy mẹ?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói với Tiền Thanh Phân.
Tiền Thanh Phân vui vẻ nói:
- Đều là họ hàng, lát nữa từ từ giới thiệu với con.
Nhà mình có nhiều họ hàng như vậy? Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì chỉ nhận ra một số ít.
Vương Đại Hải lúc này cũng đứng lên, ông lúc trước như một lão gia tử nói chuyện vui vẻ với mọi người.
- Trạch Vinh, mau lại đây. Bố giới thiệu họ hàng với con. Họ hàng phải qua lại nhiều mới thân, tết năm nay mọi người hẹn nhau đến chơi. Con nhìn xem, chú Tư của con từ tỉnh xa cũng tới đó.
Nhìn chú Tư mà ông chỉ thì thấy người này đang cười cười, Vương Trạch Vinh phát hiện trên đầu y có quan khí, xem ra là cấp Trưởng phòng.
- Bí thư Vương vất vả rồi.
Chú Tư rất cung kính nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Đại Hải xua tay nói:
- Cái gì mà Bí thư Vương, Trạch Vinh là cháu của chú, gọi Trạch Vinh đi.
Vương Đại Hải nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, chú Tư con bởi vì ở xa nên vẫn không liên lạc, lần này từ xa về thăm chúng ta là rất đáng quý.
Vương Trạch Vinh không hỏi chú Tư là từ đâu mà ra, chỉ cười cười gật đầu. Hắn biết tình hình nhà mình, bình thường không có chú Tư này, có lẽ là họ hàng quá xa.
- Hả, anh là anh họ.
Lúc này tên thanh niên vừa đoạt chỗ gửi xe của Vương Trạch Vinh liền chủ động đưa tay ra bắt tay hắn.
Thấy là tên này, Vương Trạch Vinh không bắt tay với y mà nhìn Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải nói:
- Trạch Vinh, đây là em họ con – Thường Thiệu Lâm, hai người phải liên hệ nhiều vào.
- Anh họ, em sớm muốn tới Thường Hồng thăm anh lại sợ anh không nhận ra thằng em này, bây giờ đã được gặp anh.
Người đàn ông hưng phấn nói.
Lúc này Vương Đại Hải lại không ngừng giới thiệu khiến Vương Trạch Vinh choáng váng.
Vương Trạch Vinh kéo vợ chồng Vương Đại Hải vào phòng mình, Vương Trạch Vinh nhíu mày.
- Sao vậy bố, nhà ta sao có nhiều bà con như vậy?
Trước đây trong nhà đâu có bà con mấy, ngày lễ ngày tết càng không có ai đến chơi, chuyện hôm nay hắn không ngờ tới.
Vương Đại Hải nghiêm mặt nói:
- anh sao vậy? Làm quan nên không muốn nhận bà con hả?
Vương Trạch Vinh nói:
- Không phải mà, bố nhìn bọn họ đi, chưa từng gặp mà cũng chạy đến.
Tiền Thanh Phân vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, mẹ cũng biết bọn họ thấy con làm quan to nên mới tới nhưng dù sao cũng là họ hàng mà.
Được rồi, Vương Trạch Vinh không muốn nói gì thêm, bây giờ thấy bố mẹ rất thích thú.
- Hàm Yên chưa về sao mẹ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Tiền Thanh Phân nói:
- Có mấy người bà con cùng Hàm Yên đi dạo công viên, thằng bé ngoan lắm.
- Con thấy ngoài cửa rất nhiều xe, đều là của mấy người bà con này?
Vương Trạch Vinh có chút giật mình, họ hàng của mình xem ra rất có tiền.
Vương Đại Hải nói:
- Bố nghe nói một năm qua bọn họ bắt đầu giàu lên, huyện xã nghe bọn họ là bà con của chúng ta nên rất chiếu cố.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nói:
- Không phải chứ, nhà ta có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
Vương Đại Hải nói:
- Ai biết được, nghe nói tấm bài của con dễ dùng lắm.
Tiền Thanh Phân cũng rất tự hào mà nói:
- Mọi người thấy con trên Tv, Tổng bí thư còn thân thiết với con như vậy đó.
Vương Đại Hải nói:
- Lãnh đạo huyện hôm nay cũng mới tới nói là đến chào con, có lẽ sẽ đến nữa.
Tiền Thanh Phân nói:
- Thị trưởng Lưu cũng gọi tới nói sẽ đến nhà chơi.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người rồi nói:
- Bố mẹ, có chút việc con phải nói với bố mẹ. Bố mẹ biết con bây giờ đã ở cấp độ khác, họ hàng mà dùng con ra làm tấm biển rồi xảy ra chuyện thì sao?
Tiền Thanh Phân nói:
- Chắc không đâu, mẹ nghe nói bọn họ tự làm, nhiều nhất chỉ nói con là bà con của mình mà thôi, có thể xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Mẹ nghĩ xem sao thành phố, huyện lại coi trọng bọn họ?
Vương Đại Hải nói:
- Con nói như vậy thì bố cũng thấy vậy. Một năm nay bà con chúng ta bắt đầu giàu lên. Ví dụ em họ con, từ sau khi bố và nó ăn cơm với lãnh đạo huyện, nghe nói lãnh đạo huyện rất chiếu cố nó, không ít công trình thủy lợi đều cho nó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, bố tạo quan hệ cho bọn họ?
Vương Đại Hải xua tay nói:
- Chuyện hủ bại bố không làm, nhiều nhất chỉ ăn cơm mà thôi.
Vương Trạch Vinh nghe thế liền thở dài một tiếng, bố mẹ mình bị lợi dụng mà không biết.