Bởi vì phải tham gia hôn lễ của Lâm Khâm nên Vương Trạch Vinh cùng Lữ Hàm Yên lên Bắc Kinh sớm.
Lần này khi đến Hạng gia, Vương Trạch Vinh phát hiện người Hạng gia rõ ràng nhiều hơn nhiều, đây là hiện tượng tốt. Quan trường chính là như vậy, khi anh không được thì trong nhà ít người, nhưng khi anh phát triển thì rất nhiều người tới.
Thấy Vương Trạch Vinh là con rể quan trọng nhất Hạng gia, mọi người Hạng gia rất khách khí với hắn, có mấy người còn nhiệt tình bắt tay nói chuyện với Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Hạng Nam rõ ràng rất vui vẻ, ông gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Hạng Nam thì thấy trên đầu ông đã có chiếc ô năm màu.
Đã thành.
Vương Trạch Vinh thấy ô này thì rất vui vẻ, Hạng Nam đã thành công lên chức.
Hạng Nam cười cười bảo Vương Trạch Vinh ngồi xuống, ông trực tiếp nói:
- Sau Đại hội bố sẽ tiến thêm bước nữa, việc này đã được xác định.
Trong giọng ông lộ rõ vẻ đắc ý. Hạng Nam đối với người ngoài thì không tỏ vẻ gì, nhưng đối với Vương Trạch Vinh do là người nhà nên ông cũng để lộ tâm trạng của mình.
- Chúc mừng bố.
Vương Trạch Vinh đương nhiên vui rồi. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh có thể tiến thêm bước nữa.
- Rất nhiều chuyện là do cơ may. Hạng gia nếu không có con thì đã đi xuống. Con biểu hiện ở Thường Hồng được Tổng bí thư khen ngợi, Tổng bí thư không ngừng nhắc đến con. Lần này bố có thể tiến bộ có quan hệ rất lớn là do Tổng bí thư.
Hạng Nam không ngờ mình có tiến bộ lại là nhờ Vương Trạch Vinh. Có Vương Trạch Vinh cung cấp tài liệu kia, đó là vũ khí quan trọng nhất của ông. Đồng thời Tổng bí thư và Phó chủ tịch Lâm giúp. Đương nhiên lão thái thái Hạng gia cũng dùng tất cả lực lượng có thể dùng. Mấy lực lượng hợp lại mới khiến ông tiến bộ.
Vương Trạch Vinh biết chuyện tầm Trung ương thì mình chưa thể hiểu, bên trong liên quan quá lớn, bây giờ không cần suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Hạng Nam có thể lên chức là được.
- Về tổng thể đã xác định rồi chứ bố?
Vương Trạch Vinh không nhịn được hỏi.
Hạng Nam cười nói:
- Chuyện này thực ra về cơ bản đã được xác định, chỉ là bố xảy ra chuyện nhưng bây giờ thì không vấn đề gì rồi.
Hạng Nam bây giờ rất thoải mái.
- Tổng bí thư hy vọng con công tác ở Thường Hồng vài năm.
Vương Trạch Vinh nói. Hắn muốn nghe Hạng Nam có ý kiến gì không?
Hạng Nam nói:
- Con mới gần mà đã là Bí thư thị ủy, lên chức quá nhanh. Con muốn đi lên phải có thành tích. Chỉ cần con đạt thành tích ở Thường Hồng thì tiến thêm bước nữa là không vấn đề gì. Tổng bí thư rất quan tâm đến con.
Vương Trạch Vinh cũng đã xác định mình công tác ở Thường Hồng vài năm nữa thì may ra mới tiến thêm.
Vương Trạch Vinh nghĩ đến tình hình của Chương Kiều Cương nên nói:
- Con mấy hôm nay có đến nhà Bí thư Chương Kiều Cương.
Hạng Nam cười nói:
- Chương Kiều Cương hơi yếu một chút.
Vương Trạch Vinh nghe thế thì có chút sửng sốt. Hắn không ngờ Hạng Nam lại đánh giá Chương Kiều Cương như vậy.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cấp dưới thân tín có nhiều loại, con cũng hiểu mà. Chương Kiều Cương là người trung thành làm việc, có thể tuyệt đối chấp hành ý của cấp trên. Nhưng người như vậy có khuyết điểm là không đủ khí phách. Tỉnh Sơn Nam biến thành như vậy thì Chương Kiều Cương cũng có trách nhiệm nhất định.
Vương Trạch Vinh nghĩ thấy cũng đúng. Tỉnh Sơn Nam vốn là đại bản doanh của Hạng hệ, sau khi Hạng Nam đi người được giao cho Chương Kiều Cương, tình hình tỉnh Sơn Nam sắp không còn được Hạng gia khống chế, việc này Chương Kiều Cương có trách nhiệm nhất định. Lại nghĩ đến tình hình Thường Hồng, Vương Trạch Vinh trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra mình phải coi trọng việc này ở Thường Hồng mới được, quyết không để tình hình này xuất hiện.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đương nhiên Chương Kiều Cương dù sao cũng quyết tâm theo Hạng gia, Bí thư tỉnh ủy không bắt được nhưng chủ tịch tỉnh thì có thể.
Nghĩ đến tình hình tỉnh Giang Sơn, Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông lần này nhất định sẽ lui, có thông báo ai sẽ thay thế không bố?
Hạng Nam gật đầu nói:
- Bí thư Uông lui ra là đương nhiên, ông ta đã tuổi cao nếu không vì tư cách thì khóa trước đã xuống. Về phần người tiếp nhận thì chưa có kết luận.
Nói đến đây ông liền Vương Trạch Vinh mà nói:
- Lần trước con đưa một phần thứ kia cho Bí thư Uông, bố đoán ông ta sẽ dùng một chút.
- Ý của bố là Hồng Quân không thể thay thế?
- Con có nghĩ ra tại sao sau khi bố rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì nơi đó Hạng gia không thể khống chế không?
Hạng Nam đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ yếu là do Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh không phải người Hạng hệ.
Đây là điều Vương Trạch Vinh sớm nghĩ ra.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Đúng thế, lúc ấy bố đến bộ Nông nghiệp là tình huống quá đặc biệt, đi quá vội vàng nên khiến cho bên dưới tuy có nhiều người Hạng hệ mà Bí thư hay Chủ tịch không phải Hạng hệ. Mặc dù có Chương Kiều Cương nhưng kết quả không tốt. Con cho rằng Uông Nhật Thần sẽ đi theo đường của bố sao?
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đây là một vấn đề, nếu như Bí thư, chủ tịch tỉnh không phải người của mình thì người bên dưới có bao nhiêu cũng nhanh tan.
- Tỉnh Sơn Nam sẽ điều chỉnh để thu lại, quan trọng chính là đưa Chương Kiều Cương lên vị trí chủ tịch tỉnh. Còn tỉnh Giang Sơn? Bố đoán Uông Nhật Thần không hy vọng Hồng Quân thay thế vị trí của mình. Với bản lĩnh của ông ta thì rất nhanh sẽ có kết quả.
Uông Nhật Thần có thực lực lớn như thế nào thì Vương Trạch Vinh có thể biết, ông nếu muốn động ai thì sẽ như bão tố. Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút tò mò với tình hình tỉnh Giang Sơn. Mặc dù mình không thể nghĩ ra, chẳng qua Vương Trạch Vinh muốn Hồng Quân không thể lên chức.
- Tình hình Hạng gia lần này sẽ như thế nào bố?
Vương Trạch Vinh rất quan tâm tình hình Hạng gia nên nói.
Hạng Nam thở dài một tiếng rồi nói:
- Con cháu vô dụng. Bây giờ có lẽ chỉ còn Hạng Quang mà thôi.
Hạng Nam nói đến đây liền thở dài một tiếng, vốn có ba người cháu nhưng giờ chỉ có thể bồi dưỡng Hạng Quang mà thôi.
- Như vậy cũng tốt, dù sao cũng có người chống đỡ ạ.
Vương Trạch Vinh nói. Theo hắn nghĩ mình dù sao cũng không phải người họ Hạng. Hạng gia giúp đỡ cũng không bằng con cháu của họ.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi thở dài nói:
- Trạch Vinh, mặc dù con không phải họ Hạng nhưng giờ con đại biểu Hạng gia. Mọi người không coi con là người ngoài.
Vương Trạch Vinh cũng không biết trong lòng Hạng Nam đang suy nghĩ một việc. Trước đó Hạng Thành đã đề nghị với ông hy vọng con Lữ Hàm Yên sinh ra đổi sang họ Hạng. Theo ý của Hạng Thành thì nếu con Vương Trạch Vinh đổi thành họ Hạng thì Hạng gia sẽ có thêm người, sau đó Vương Trạch Vinh sẽ càng đứng về phía Hạng gia hơn. Chẳng qua Hạng Nam đã bác bỏ đề nghị này. Ông biết con gái mình, càng hiểu tính cách của Vương Trạch Vinh. Đừng nhìn Vương Trạch Vinh bình thường vẫn hòa thuận nhưng chỉ cần chạm vào điểm ranh giới thì sẽ phản kích lại, như vậy sẽ quá phức tạp.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng cảm kích với lời Hạng Nam nói. Hạng Nam từ trước đến nay đối tốt với mình, dạy mình nhiều kiến thức quan trường.
Thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh ngoài mặt thì có vẻ không hiểu đạo lý quan trường, nhưng thật ra nhiều lúc hắn nhìn rất chuẩn và tránh được nguy hiểm. Tin rằng khi Vương Trạch Vinh không ngừng hiểu sâu về quan trường thì sẽ tiến bộ rất nhanh. Hạng Quang không phải người chống đỡ được Hạng gia. Hạng gia nếu muốn duy trì lâu dài thì phải dựa vào người con rể này.
- Hôn lễ Lâm gia là việc lớn, đến lúc đó bố cũng sẽ tham gia.
Hạng Nam đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh.
Nghe nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười cười. Hạng Nam xem ra đã dựa vào người đó.
- Bố, Bí thư Uông nói ông sẽ báo cho con.
- Rất tốt, con đi cùng ông ta thì sẽ có trọng lượng hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, con cũng không biết nên mang quà gì. Bí thư Uông nói không nên mang gì theo, như vậy có được không?
Hạng Nam cười nói:
- Uông Nhật Thần nói đúng, Lâm gia tổ chức hôn lễ, nếu con như người bình thường mang quà thì không được. Tặng quà là không tình nghĩa, Lâm gia không thiếu tiền, không quà lại không có thành ý, việc này phải suy nghĩ kỹ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy con yên tâm rồi, con có mấy tảng đá ở Thường Hồng, hình dáng cũng được. Con chỉ sợ đồ không quý.
Hạng Nam nói:
- Vậy là được rồi.
Nói đến hôn lễ của Lâm gia, Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, con thấy ý của Uông Kiều thì không quá hài lòng với lễ cưới này, Lâm Khâm cũng rất bất đắc dĩ.
Hạng Nam nói:
- Đây không phải là việc một nhà hai nhà, đến lúc đó rất nhiều gia tộc ở Bắc Kinh đến tham gia, đạt được sẽ rất nhiều, mất sẽ rất nhiều.
Vương Trạch Vinh cũng chỉ nói như vậy mà thôi. Hắn đương nhiên hiểu ý của Hạng Nam, trong lòng không khỏi thở dài cho hai người kia