Thường Hồng bây giờ rất coi trọng người nước ngoài đến. Phùng Triêu Lâm tự mình bố trí công tác tiếp đón.
Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nên được Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm yêu cầu nhất định phải tiếp đón tốt người nước Pháp.
Trên đường đi Ouni rất hưng phấn, cô nhất định đòi ngồi cùng xe với Vương Trạch Vinh. Đối với việc này mọi người cũng không khó hiểu, ngược lại cho rằng Vương Trạch Vinh quan hệ tốt với bạn nước Pháp, điều này có lợi cho công tác thu hút đầu tư. Giám đốc Sở công thương Phương Hổ Sơn còn yêu cầu Vương Trạch Vinh phải làm tốt công tác tư tưởng với Ouni.
Người nước Pháp đều biết Thường Hồng xảy ra động đất lớn, bọn họ nghĩ Thường Hồng bây giờ vẫn là đống đổ nát. Chẳng qua khi xe tiến vào Thường Hồng, Ouni không ngừng kêu lên.
- Bí thư Vương, Thường Hồng các anh phát triển quá nhanh.
Không biết từ lúc nào cô bắt đầu dùng cách gọi Bí thư Vương với Vương Trạch Vinh. Đối với thay đổi này Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ.
- Ouni tiểu thư, nhân dân Thường Hồng đã tổ chức tự cứu khi tai nạn xảy ra. Trung ương Trung Quốc cũng dồn rất nhiều tài chính, nhân lực để xây dựng Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh rất tự hào vì sự phát triển của Thường Hồng.
Nhìn cao ốc, đường to rộng, xe đi lại tấp nập, Ouni nói:
- Thật không thể tin nổi ở đây đã xảy ra động đất.
Không chỉ Ouni nghĩ như vậy, người nước Pháp đều cảm thấy Thường Hồng chưa từng xảy ra động đất. Từng ngôi nhà cao ốc được dựng lên, đây là một thành phố hiện đại.
Xe dừng lại trước trụ sở Ủy ban, đám người Phùng Triêu Lâm đã sớm chờ ở đó.
Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Phùng Triêu Lâm vội vàng đi lên:
- Bí thư Vương, tôi đã bố trí xong.
Vương Trạch Vinh bắt tay Phùng Triêu Lâm rồi nói:
- Vất vả.
Hai người giờ đã thân thiết hơn, Phùng Triêu Lâm biết mình tạm thời không thể tranh chấp với Vương Trạch Vinh nên phải cúi đầu. Vương Trạch Vinh lại muốn phát triển Thường Hồng nên chỉ cần Phùng Triêu Lâm chú tâm trong công việc là hắn vui rồi.
Vương Trạch Vinh lập tức bố trí người nước Pháp nghỉ ngơi rồi về văn phòng.
Phó bí thư Lưu Gia Hà đi theo vào văn phòng rồi nói:
- Bí thư Vương vừa ra tay đúng là mọi việc thành công, lên tỉnh mà lại mang tới một đoàn các nhà đầu tư lớn như vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đây đâu phải công của tôi, bạn nước Pháp vốn muốn đến giúp đỡ khu tai nạn mà.
Lưu Gia Hà nghiêm túc nói:
- Bí thư không thể nói như vậy, bạn nước Pháp tại sao muốn đến giúp Thường Hồng, nguyên nhân chủ yếu là do Bí thư Vương.
Vương Trạch Vinh không muốn nói việc này nữa, hắn nói:
- Anh phụ trách công tác xây dựng thành phố, lần này người nước Pháp muốn đầu tư ở Thường Hồng, các anh phải cố gắng tranh thru nói chuyện với bọn họ, xem có đột phá gì hay không?
Lưu Gia Hà nói:
- Việc này cục Chiêu thương đã chuẩn bị chu đáo. Tôi đã đến nghe báo cáo và nghĩ sẽ có kết quả.
Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác thu hút đầu tư vẫn làm khá tốt, nhưng đoàn khảo sát người nước ngoài lớn như vậy thì là lần đầu tiên. Anh phải chú ý, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.
Lưu Gia Hà gật đầu nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ chú ý sát sao.
Lưu Gia Hà vừa đi, Khương Tắc Xương gọi tới nói về việc bố trí của Ủy ban với người nước Pháp.
Vương Trạch Vinh giao công tác tiếp đón cho Phùng Triêu Lâm, Khương Tắc Xương cũng kịp thời báo cáo tình hình.
Tối nay tổ chức vũ hội?
Khương Tắc Xương nói:
- Việc này sau khi hỏi giám đốc Phương Sở công thương thì bố trí, nghe nói đây là yêu của của người nước Pháp.
Nghe thấy có vũ hội, Vương Trạch Vinh liền đau đầu. Hắn thấy lần này hầu hết là thanh niên nước Pháp tới, vũ hội sẽ uống rượu, chẳng may uống nhiều làm bậy thì sao?
- Nhất định không được để xảy ra chuyện.
Vương Trạch Vinh dặn.
Vương Trạch Vinh dập máy xong thấy còn sớm liền lái xe đến Thúy Viên.
Tiểu Giang thấy Vương Trạch Vinh về liền vui vẻ nói:
- Lần này lên tỉnh anh có thu hoạch gì thế?
Vương Trạch Vinh bế con rồi nói:
- Bí thư Uông sẽ lên Bắc Kinh nên giới thiệu anh gặp Bí thư mới, sao đó tiến đoàn nhà đầu tư nước Pháp đến Thường Hồng.
Nghe thấy người nước Pháp tới, Tiểu Giang cười nói:
- Có phải tình nhân nước Pháp của anh tới?
Vương Trạch Vinh không khỏi giật mình, sao Tiểu Giang lại biết việc này?
Thấy Vương Trạch Vinh khó hiểu, Tiểu Giang cười nói:
- Anh đừng cho là em và Hàm Yên không biết, ở Paris kia thì Ouni theo anh rất chặt.
Vương Trạch Vinh rất nhanh nghĩ việc này là do Hàm Yên nói với cô.
- Ừ, lần này do Ouni tổ chức người tới.
Vương Trạch Vinh không giấu.
Nghe thấy đúng là Ouni đến, Tiểu Giang nói:
- Cô ấy xem ra không thể bỏ qua anh rồi.
Vương Trạch Vinh đi tới ngồi xuống ghế rồi nói:
- Người ta đến đầu tư, em nghĩ gì thế.
Tiểu Giang nói:
- Em sẽ đi gặp Ouni.
Vương Trạch Vinh không nghe thấy lời này.
Vũ hội buổi tối rất náo nhiệt. Vương Trạch Vinh thấy Ouni không ngừng đòi nhảy với mình, hắn đành lấy cớ rời đi.
Ouni là người dẫn đoàn nên thấy Vương Trạch Vinh rời đi, cô cũng không tiện rời đi.
Người nước Pháp chủ yếu là thanh niên, chính quyền thành phố ngoài lãnh đạo thì các lãnh đạo cơ quan liên quan và một vài cô gái cũng đến tham gia, cứ như vậy mọi người rất vui vẻ.
Khương Tắc Xương cũng có chút lo lắng, từ khi bắt đầu hoạt động thì y phát hiện đám thanh niên bắt đầu trở nên táo bạo hơn.
Gần giờ, Khương Tắc Xương nhìn người nước ngoài thì có chút sửng sốt, hắn phát hiện thiếu một vài người.
Khương Tắc Xương đã đếm số người, một lần nữa đếm thì hắn phát hiện đúng là thiếu một người.
Điều này làm Khương Tắc Xương sợ hãi, hắn vội vàng gọi Phó chánh văn phòng tới để y lặng lẽ gọi người đi tìm.
Hắn chưa tìm được thì thư ký của Phùng Triêu Lâm đã gọi hắn tới.
Trong một căn phòng, Phùng Triêu Lâm sa sầm mặt nói:
- Các anh làm như thế nào vậy hả? Sao thiếu một người nước Pháp mà cũng không biết?
Khương Tắc Xương nhìn Phó chánh văn phòng đứng cạnh mình, Khương Tắc Xương đương nhiên biết là do đối phương báo cáo với Phùng Triêu Lâm.
- Thị trưởng Phùng, chúng tôi đang tìm, chắc là không đi xa.
Khương Tắc Xương chỉ có thể nói như vậy, bên ngoài đã bố trí bảo vệ, người nước Pháp kia nhất định không thể rời khỏi đây.
Đang khi nói chuyện thì một nhân viên văn phòng lo lắng đi vào nói:
- Chánh văn phòng.
Người này đang định nói thì thấy Phùng Triêu Lâm, y vội vàng nhịn lại.
Phùng Triêu Lâm hừ một tiếng rồi nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Thị trưởng Phùng, đã tìm được người phụ nữ nước Pháp kia, chẳng qua..
Y chần chờ không biết nên nói như thế nào.
- Ấp úng gì thế hả, nói mau.
Phùng Triêu Lâm trừng mắt nhìn y.
- Người phụ nữ đó đang ở bên Hoàng Lâm Thành cục Chiêu thương.
Khương Tắc Xương nhìn Phùng Triêu Lâm, Hoàng Lâm Thành là người đẹp trai mới được phân công tới cục Chiêu thương công tác, nghe nói có quan hệ với Phùng Triêu Lâm.
Phùng Triêu Lâm khó hiểu hỏi:
- Bọn họ sao lại đi với nhau?
- Khi chúng tôi mở phòng thì hai người bọn họ đang làm việc đó ở trong phòng.
Phùng Triêu Lâm há hốc mồm. Y đã hiểu tình hình, Hoàng Lâm Thành không ngờ lại làm chuyện đó với người phụ nữ kia, việc này làm y có chút giật mình lại khó hiểu.
- Làm cái gì thế hả?
Phùng Triêu Lâm trừng mắt nhìn Khương Tắc Xương, xảy ra chuyện như vậy thì y cũng không biết nên làm như thế nào.
Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà thì nhận được điện của Phùng Triêu Lâm. Nghe Phùng Triêu Lâm nói, Vương Trạch Vinh cũng giật mình, y biết không xử lý tốt sẽ có vấn đề, Thường Hồng sẽ nổi tiếng:
- Mau chóng xử lý yêm thấm, tôi lập tức sẽ tới.
Khi Vương Trạch Vinh tới thì thấy trong một căn phòng Ouni đang ngồi với một người phụ nữ, Hoàng Lâm Thành cục Chiêu thương đang cúi đầu đứng đó.
Thấy Vương Trạch Vinh, Phùng Triêu Lâm nói:
- Bí thư Vương, đều do tôi không làm tốt.
- Bí thư Vương, Nina thích Hoàng, bọn họ tự do yêu đương.
Ouni thấy Vương Trạch Vinh đến liền lớn tiếng nói.
Tự do yêu đương?
Nghe Ouni nói như vậy, Vương Trạch Vinh nhìn người phụ nữ Nina kia thì thấy đã hơn tuổi và rất quyến rũ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh không dám xác định.
Vương Trạch Vinh nói với Hoàng Lâm Thành:
- Anh nói xem là như thế nào?
Hoàng Lâm Thành lí nhí nói:
- Chúng tôi thích nhau.
- Bí thư Vương, tự do yêu đương có tội sao?
Ouni hỏi.
Nhìn Nina rất bình thường, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút giật mình:
- Đây là việc tốt, Tiểu Hoàng và Nina tự do yêu đương, đây là giai thoại tốt.
Vương Trạch Vinh nhìn Hoàng Lâm Thành rồi nói:
- Tiểu Hoàng, tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, tôi không phản đối tình cảm của hai người, nhưng không được làm chuyện quá khích.