Bộ máy lãnh đạo mới của huyện Trạch Điền gần như hoàn toàn do một tay Vương Trạch Vinh chọn ra. Sau khi nghiên cứu cẩn thận từng người thì hắn mới phân công. Mạnh Học Nam được các cấp phối hợp nên nhanh chóng trở lại cương vị. Trong Hội nghị thường ủy Thường Hồng, Mạnh Học Nam được bổ nhiệm làm Bí thư huyện ủy huyện Trạch Điền. Đồng thời một người tên Lý Phú Quý được điều đến làm Chủ tịch huyện.
Vương Trạch Vinh nhìn bộ máy mới, trong lòng có chút lo lắng. Bộ máy này nhất định phải có một thời gian để hòa hợp. Không biết Mạnh Học Nam có thể đoàn kết bọn họ không?
- Các đồng chí, lần này Thị ủy điều các đồng chí đến huyện Trạch Điền công tác, đây là tổ chức tin tưởng các đồng chí. Tôi hy vọng các đồng chí có thể triển khai công tác trong thời gian ngắn nhất.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạnh Học Nam nói:
- Đường ra của huyện Trạch Điền chính là vấn đề giao thông, sau khi về chúng tôi lập tức nghiên cứu. Chỉ cần đường thông thì các hạng mục công việc sẽ phát triển nhanh.
Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình huyện Trạch Điền bây giờ, nghĩ đến việc gom góp tài chính khổng lồ như vậy để làm đường khá khó khăn:
- Các anh về thì công tác chủ yếu là nghiên cứu làm như thế nào phát triển huyện Trạch Điền. Chuyện làm đường thì thành phố sẽ nghĩ cách giải quyết giúp các anh.
Nói là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Từ tình hình trên tỉnh bây giờ có thể thấy lãnh đạo tỉnh có ý bỏ mặc Thường Hồng. Ở tình huống này muốn kiếm tài chính trên tỉnh là quá khó khăn.
Nghĩ đến tình hình trên tỉnh, Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu. Hà Vi Trạch bây giờ toàn lực nghĩ đến việc đứng vững. Từ tin tức có thể thấy người Uông hệ không thích Hà Vi Trạch, mà Phó bí thư Tỉnh ủy Lâm đo Nguyên lại có ý thu nhân viên Uông hệ. Uông hệ vốn thuộc về Hà Vi Trạch, bây giờ Hà Vi Trạch lại đi lại gần với Phú Thì Cách; Tả Quân Huy cũng đang không ngừng lôi kéo người. Điều này làm cho Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn đang ngầm đấu rất mạnh.
Tình hình trên tỉnh như vậy, cho nên Vương Trạch Vinh phải có biện pháp khác.
Vương Trạch Vinh thấy như vậy cũng tốt thì mình sẽ có nhiều thời gian phát triển Thường Hồng.
Nghĩ đến việc sửa đường, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình lâu không liên lạc với đám Ngô Uy Hoa, có lẽ thông qua bọn họ thì mình sẽ có ủng hộ.
Ngô Uy Hoa thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền vội vàng nói:
- Vương ca, tôi còn tưởng rằng anh quên chúng tôi rồi chứ.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Quên ai thì có thể, sao quên được các chú.
Lão gia tử Ngô Uy Hoa đã lui. Sau khi lão gia tử lui khiến thế lực của Ngô Uy Hoa bắt đầu thu lại. Mặc dù lão gia tử còn ảnh hưởng lớn nhưng dù sao cũng gặp nhiều vấn đề. Ngô Uy Hoa đang sốt ruột và muốn tăng cường liên hệ với Vương Trạch Vinh. Lần này về Thường Hồng thì nhiệm vụ quan trọng nhất là tăng cường liên hệ với Vương Trạch Vinh.
Nghĩ đến tình hình của Vương Trạch Vinh, Ngô Uy Hoa bây giờ không còn nói chuyện tùy ý với hắn như trước nữa. Vương Trạch Vinh bây giờ có thế lực hơn hắn nhiều. Mấy hôm trước Ngô Uy Hoa mới về Thường Hồng và dự định gọi cho Vương Trạch Vinh.
Hai người hẹn thời gian, Vương Trạch Vinh đúng giờ đến địa điểm.
- Vương ca, xu thế phát triển của anh bây giờ càng lúc càng tốt. Lão gia tử nhà tôi rất coi trọng anh.
Ngô Uy Hoa vừa cười vừa nói. Người này khá kỳ quái, trước đây khi lão gia tử còn đương chức thì y ít khi nói lời của bố mình ra. Bây giờ lão gia tử về hưu thì y lại hay đưa ra như sợ mọi người không biết mình có lão gia tử vậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Gần đây quá nhiều việc nên muốn uống với chú mấy chén mà không có thời gian.
- Vương ca, tôi hiểu. Anh làm thư ký cũng không dễ dàng gì, nghe nói có nhiều nhân viên trên tỉnh nghĩ đến chức của anh.
- Lão gia tử nhà chú khỏe không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Rất tốt, mỗi ngày đều tập Thái cực quyền.
- Đúng rồi, người già tập Thái cực quyền sẽ có lợi.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Không biết là ai dạy ông, dù sao tôi thấy không tốt bằng anh dạy. Hay là anh thu xếp thời gian đi dạy ông?
Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ vì chuyện này nên cười nói:
- Chỉ sợ lão gia tử nhà chú không cần. Nếu cần thì tôi lúc nào cũng có thể đi dạy ông.
Lần trước khi về nhà thì lão gia tử đã phân tích tình hình với y, cho rằng Ngô gia bây giờ không ai chống giữ, biện pháp duy nhất là phải có đồng minh ủng hộ. Lão gia tử rất coi trọng Ngô Uy Hoa quan hệ với Vương Trạch Vinh, cho rằng quan hệ với Vương Trạch Vinh là rất quan trọng. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã hoàn toàn có thể độc lập với Hạng gia. Bởi vì Vương Trạch Vinh cho dù không được Hạng gia ủng hộ cũng phát triển rất nhanh. Cựu Tổng bí thư rất coi trọng Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư bây giờ lại làm thông gia với Uông gia. Như vậy Vương Trạch Vinh thông qua Uông Nhật Thần cũng sẽ có quan hệ với Tổng bí thư. Cứ như vậy chỉ cần Vương Trạch Vinh đạt thành tích ở Thường Hồng thì tiền đồ phát triển là quá lớn.
- Vương ca, cứ như thế nhé. Tôi sẽ gọi cho lão gia tử, đến lúc đó mời anh đi dạy ông Thái cực quyền một chút.
Vương Trạch Vinh cười cười gật đầu. Lão gia tử Ngô gia mặc dù đã lui nhưng thế lực của ông rất lớn, không biết lúc nào cần đến bọn họ.
- Ngô thiếu gia, hôm nay tôi vừa nói chuyện với bộ máy mới huyện Trạch Điền. Ngăn cản huyện Trạch Điền phát triển chính là giao thông, các chú có cửa thì xem có thể giúp tôi được không?
Ngô Uy Hoa đã sớm muốn kéo gần hơn quan hệ với Vương Trạch Vinh, nghe Vương Trạch Vinh nói đến đường huyện Trạch Điền, y rất vui vẻ.
- Vương ca, chúng tôi đã nghiên cứu đường thì chiều dài khoảng Km, chủ yếu là lâu dài không sửa mà thôi. Tôi cảm thấy tình huống bây giờ thì Thường Hồng không cần làm đường cao tốc, chỉ cần làm đường nhựa là được. Với tình hình của huyện Trạch Điền bây giờ thì mỗi Km đường nhựa mất chừng ngàn. Nếu có thể huy động người dân đến làm thì có lẽ giảm giá thành, khoảng triệu là xử lý xong vấn đề.
Vương Trạch Vinh nghĩ thấy cũng đúng, đường cũ vốn cũng là đừng chỉ là không sửa mà thôi. Bây giờ làm đường nhựa trước, sau đó không ngừng duy tu, tin rằng hoàn toàn có thể sử dụng.
- Ha ha, anh nói đúng, quan trọng là Thường Hồng bây giờ chỗ nào cũng cần tiền, tài chính trên tỉnh cũng khó lấy.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Cái khác thì khó nhưng tầm triệu cho Thường Hồng thì không vấn đề gì. Cấp dưới của lão gia tử ở vài bộ phụ trách được việc này. Tôi giúp anh một lần, dùng tài chính rót thẳng đến Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Vậy tốt quá, nếu như vậy thì tiền này sẽ được dùng để sửa đường rồi.
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Tôi cũng không làm không công đâu, địa ốc của huyện Trạch Điền do tôi làm được không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú đến huyện Trạch Điền mà bàn đi.
- Biết ngay thái độ của anh là như vậy. Được rồi, chỉ cần anh đồng ý là tốt. Tôi sẽ liên lạc với người huyện Trạch Điền, tôi giúp bọn họ lấy tài chính để sửa đường, vậy xây dựng nhà tại huyện thành do tôi làm.
Vương Trạch Vinh luôn mắt nhắm mắt mở với việc này. Huyện Trạch Điền bây giờ thoạt nhìn không có gì, nhưng chỉ cần đường làm xong thì giá đất và việc xây dựng ở huyện Trạch Điền sẽ tăng nhanh.
- Ngô thiếu gia, anh nếu có thể thì ủng hộ huyện Trạch Điền phát triển một chút, nơi đó rất lạc hậu.
Ngô Uy Hoa cũng là người nói được làm được. Hôm sau y liền đến huyện Trạch Điền.
Bây giờ huyện Trạch Điền đang lo thiếu tiền, sau khi biết thân phận của Ngô Uy Hoa thì mọi người liền vui vẻ. Không lâu sau Mạnh Học Nam đã làm ra bản báo cáo xây dựng huyện thành mới.
Vương Trạch Vinh cũng báo cáo việc này lên tỉnh.
Bởi vì Ngô Uy Hoa hoạt động nên rất nhanh được phê chuẩn.
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng với việc Ngô Uy Hoa xây dựng huyện thành mới, hắn sợ Ngô Uy Hoa sẽ lỗ. Ngô Uy Hoa cười nói:
- Vương ca, huyện Trạch Điền nếu như phát triển thì đó là thành tích lớn đối với anh. Tôi không kiếm tiền cũng không sao. Hơn nữa chỉ cần đường xong thì từ Huyện Hồng An đến huyện Trạch Điền sẽ giảm ngắn rất nhiều, giá đất, giá nhà sẽ tăng mạnh, tôi nhất định không lỗ.
Vương Trạch Vinh biết đây là Ngô Uy Hoa đang giúp mình, đây là nhân tình.