Đi vào văn phòng chủ tịch tỉnh Tả Quân Huy, Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch, tôi vừa đập bàn ở văn phòng Phó chủ tịch tỉnh Trương, tôi không đúng xin Chủ tịch phê bình tôi.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Tả Quân Huy cười thầm trong lòng. Vương Trạch Vinh này không ngờ đến đây đóng kịch để nhận phê bình, sao không đến chỗ Hà Vi Trạch mà nhận phê bình
Chẳng qua đối với việc Vương Trạch Vinh đến chỗ mình trước, Tả Quân Huy rất hài lòng, điều này nói rõ vấn đề.
Tả Quân Huy đương nhiên biết việc Vương Trạch Vinh đập bàn Trương Hồng Thì, trên tỉnh có chuyện nhỏ là truyền rất nhanh, chứ đừng nói việc lớn này. Mới đầu nghe thấy Tả Quân Huy cũng giận, Vương Trạch Vinh mày sao dám đến văn phòng Phó chủ tịch tỉnh đập bàn, còn có quan niệm tổ chức không? Chẳng qua sau khi cẩn thận suy nghĩ thì tâm trạng Tả Quân Huy lại vui vẻ. Thế lực sau lưng Vương Trạch Vinh rất lớn, hắn đập bàn Trương Hồng Thì có nghĩa là gì? Nói rõ hắn không hòa hợp với đám Phú Thì Cách, đây là việc tốt.
Ở việc này Tả Quân Huy đã suy nghĩ không ít. Tình hình tỉnh Giang Sơn rất kỳ diệu, mấy thế lực đấu nhau. Uông hệ bởi vì Hà Vi Trạch mà phân hóa. Vương Trạch Vinh là người Uông hệ nhưng lại không đi theo Hà Vi Trạch, điều này nói rõ Uông hệ bây giờ không tán thành Hà Vi Trạch. Có Vương Trạch Vinh đấu với Hà Vi Trạch thì là việc tốt.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, anh là Bí thư thị ủy, làm việc sao không bình tĩnh như vậy, có chuyện gì cứ nói, sao lại đập bàn? Tả Quân Huy nghiêm túc nói. Tả Quân Huy rất biết chừng mực trong việc đối xử với Vương Trạch Vinh. Sau lưng Vương Trạch Vinh là phó Thủ tướng, còn có hai Tổng bí thư, không thể coi Vương Trạch Vinh là một Bí thư thị ủy bình thường.
Tả Quân Huy không quá nghiêm khắc, Vương Trạch Vinh biết đối phương đang nghĩ gì nên nói:
- Chủ tịch, ngài cũng biết Thường Hồng là khu tai nạn, các nơi phát triển rất cần tài chính. Chúng tôi biết trên tỉnh có khó khăn về tài chính nên chủ động thông qua vài con đường mà lấy được triệu từ bộ. Không ngờ Phó chủ tịch tỉnh Trương lại chỉ cho chúng tôi có ba triệu. Ngài nói xem Phó chủ tịch tỉnh Trương làm đúng hay không?
Vương Trạch Vinh thấy thái độ của Tả Quân Huy liền yên tâm. Hắn đến tìm Tả Quân Huy là do tính toán trước. Uông Phỉ thường xuyên gọi điện đến thông báo tình hình trên tỉnh, hắn biết thế lực Uông hệ không hoàn toàn tan rã.
Bây giờ ngoài mặt Hà Vi Trạch là người Uông hệ, thực ra người Uông hệ đang từ từ được đưa vào tay Lâm đo Nguyên. Hà Vi Trạch lại quan hệ gần với Phú Thì Cách. Vương Trạch Vinh đến chỗ Tả Quân Huy chính là làm cho Tả Quân Huy đấu với đám Phú Thì Cách.
Tình huống này Vương Trạch Vinh biết, Tả Quân Huy biết. Chính vì thế nên Vương Trạch Vinh mới đến chỗ Tả Quân Huy đầu tiên.
- Ừ, Trung ương rất chú ý đến sự phát triển của Thường Hồng, chỉ cần là tài chính của Thường Hồng thì tỉnh sẽ toàn bộ cấp cho Thường Hồng. Việc này tôi tìm hiểu rồi nói. Chẳng qua đồng chí Vương Trạch Vinh, về sau chú ý cách thức làm việc, không được đập bàn như vậy.
Tả Quân Huy nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ tịch, Phó chủ tịch tỉnh Trương là lãnh đạo tỉnh động chút là chụp mũ cho người khác, còn không ngừng đập bàn. Anh ta coi chúng tôi là ai, thái độ rất thô bạo. Chúng ta đều là cán bộ phục vụ nhân dân, không là nô lệ của ai, đối với việc không hợp lý chúng tôi phải có quyền phản đối chứ?
Tả Quân Huy nói:
- Được, tôi sẽ quan tâm đến việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy không làm phiền Chủ tịch.
Sau khi ra khỏi văn phòng Tả Quân Huy, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Tả Quân Huy không chỉ trích mình, điều này nói rõ đối phương sẽ không làm khó mình.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng không sợ trên tỉnh làm gì hắn. Cùng lắm hắn đâm lên Trung ương, đến lúc đó xem Tỉnh ủy xử lý như thế nào.
Thấy Vương Trạch Vinh ra khỏi văn phòng chủ tịch tỉnh, đám người Tô Hành Chỉ nhìn tới. Vương Trạch Vinh nói:
- Đến trụ sở ở, chuyện này không giải quyết thì hôm nào tôi cũng đến chỗ chủ tịch tỉnh.
Quá mạnh.
Mấy người đều nhìn Vương Trạch Vinh đầy kính sợ. Mạnh Học Nam cũng rất kính nể Vương Trạch Vinh. Y thấy Vương Trạch Vinh vì việc của huyện Trạch Điền mà đập bàn Phó chủ tịch tỉnh, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh là lãnh đạo tốt vì nhân dân.
Vừa về chỗ ở, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Uông Phỉ.
Vương Trạch Vinh không thể không phục tin tức của Uông Phỉ. Uông Phỉ cười nói:
- Vương ca, anh giỏi quá, nghe nói anh đập bàn Trương Hồng Thì?
- Tin của em nhanh quá đó.
Uông Phỉ vội vàng nói:
- Trong tỉnh có việc gì mà em không biết. Anh làm lớn như vậy thì em muốn không biết cũng không thể.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bất đắc dĩ mà em, tên Trương Hồng Thì hiếp người quá đáng, không phản kích một chút thì ai cũng coi anh dễ ăn hiếp.
- Vương ca, ông nội không ngờ tình huống bây giờ sẽ là như vậy. Không ngờ Hà Vi Trạch lại là như thế. Y nghĩ bây giờ ông không thể xử lý được y.
Nói đến việc này Uông Phỉ có chút tức giận.
Vương Trạch Vinh cũng thầm than, Uông Nhật Thần ở tỉnh Giang Sơn quá mạnh, rất nhiều người bị ông ép không thở nổi. Bây giờ ông vừa đi nên người bên dưới mới phản kháng.
- Ông em thấy việc này thế nào?
Vương Trạch Vinh không tin Uông Nhật Thần không biết việc này, có lẽ Uông Phỉ đã nói với ông.
Uông Phỉ nói:
- Sao anh biết ông nội đã biết việc này?
Vương Trạch Vinh cười cười không nói.
Uông Phỉ nói:
- Ông nội bảo em nói với anh không phải sợ, cần đối đầu thì phải đối đầu.
Có lời này của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh yên tâm. Uông Nhật Thần bây giờ nhất định sẽ mất hứng với tình hình của tỉnh Giang Sơn. Điều những người Uông hệ đến cho Lâm đo Nguyên là chuẩn bị đẩy Hà Vi Trạch đi. Bây giờ Uông Nhật Thần dự định để Lâm đo Nguyên thu lại người Uông hệ rồi hợp sức với Tả Quân Huy, xem ra tỉnh Giang Sơn sẽ có tranh đoạt.
Vương Trạch Vinh đoán rất chính xác. Ngay khi hắn đang nói chuyện với Uông Phỉ thì Phó bí thư Tỉnh ủy Lâm đo Nguyên đang gọi cho Uông Nhật Thần.
Lâm đo Nguyên cũng là người Uông hệ. Uông Nhật Thần vốn định tăng cường lực lượng tỉnh Giang Sơn nên dùng một Bí thư tỉnh ủy và một Phó bí thư Tỉnh ủy. Cứ như vậy tỉnh Giang Sơn sẽ được củng cố, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra biến hoá. Nhưng Uông Nhật Thần không ngờ là Hà Vi Trạch lại muốn phản. Bây giờ ông đành phải điều người của mình đến cho Lâm đo Nguyên.
- Đạo Nguyên, Trạch Vinh cũng có chút quan hệ ở tỉnh Giang Sơn, cố gắng giúp cậu ta.
Uông Nhật Thần chỉ điểm việc Vương Trạch Vinh đã làm với Lâm đo Nguyên.
Lâm đo Nguyên có thể lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy thì cũng là người lợi hại. Y sớm hiểu rõ về Vương Trạch Vinh. Khi biết việc của Vương Trạch Vinh, y khá vui vẻ, điều này tốt cho tình hình của mình ở tỉnh Giang Sơn. Cho dù Uông Nhật Thần không dặn dò, y cũng phải làm tốt.
Lâm đo Nguyên bỏ điện thoại xuống rồi suy nghĩ một chút, sau đó gọi ra ngoài.
- Chủ tịch Tả, tôi nghe thấy chuyện Vương Trạch Vinh đập bàn Trương Hồng Thì, tôi muốn báo cáo với Chủ tịch một chút.
Tả Quân Huy đang chờ Lâm đo Nguyên gọi tới. Y biết việc này Lâm đo Nguyên nhất định phải đợi chỉ thị của Uông Nhật Thần.
- Lão Lâm, anh nói đi.
Tả Quân Huy nói.
- Chủ tịch, chúng ta có một vài lãnh đạo làm việc không xuất phát từ thực tế, chỉ huy loạn.
Nghe Lâm đo Nguyên nói như vậy, Tả Quân Huy liền hiểu đối phương đứng về phía Vương Trạch Vinh.
- Lão Lâm, tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Tại sao các đồng chí bên dưới lại phản ứng mạnh như vậy, ngay cả bàn Phó chủ tịch tỉnh cũng dám đập, điều này đáng để chúng ta suy nghĩ.
Tả Quân Huy biết mình nên tỏ thái độ. Ủng hộ Vương Trạch Vinh là phù hợp lợi ích của mình và Lâm đo Nguyên, thông qua việc này sẽ đả kích được đám Phú Thì Cách.
Lâm đo Nguyên thấy Tả Quân Huy đứng về phía mình liền vui vẻ nói:
- Chúng ta không thể để các đồng chí cố gắng công tác chịu thiệt.
Tả Quân Huy nói:
- Việc này tôi sẽ báo cáo với Bí thư Hà. Lãnh đạo trung ương rất chú ý đến Thường Hồng, thời gian không được người, phải mau chóng xử lý việc này.
Lâm đo Nguyên nói:
- Có một số đồng chí trong chúng ta quên mình là người phục vụ nhân dân, luôn lấy thế đè người, như vậy rất không tốt. Tôi thấy phải tiến hành kiểm điểm đồng chí Trương Hồng Thì, chụp mũ, đập bàn, công tác thô bạo làm người ta đau lòng.
Đây là Lâm đo Nguyên tỏ thái độ về Trương Hồng Thì.
Nghe Lâm đo Nguyên nói như vậy, Tả Quân Huy cũng vui vẻ. Chỉ cần động Trương Hồng Thì thì sẽ đả kích lớn đối với uy tín của Phú Thì Cách.
- Lão Lâm, anh nói đúng.
Để đám người kia ở lại trụ sở trên tỉnh, Vương Trạch Vinh về nhà ở Phượng Hải.
Mặc dù đã lâu không ở đây nhưng hôm nào Long Hương Băng cũng đến dọn dẹp. Vương Trạch Vinh còn chưa về thì Long Hương Băng đã sớm chuẩn bị nước nóng.
Vương Trạch Vinh cảm thấy rất thích Long Hương Băng chăm sóc. Sau khi Long Hương Băng đi học, Vương Trạch Vinh thấy cô đã thay đổi nhiều, khí chất cũng khác, cô so với trước đã như là biến thành người khác. Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không biết cô thay đổi ở đây nhưng hắn rất tự hào vì mình đã làm cô được như thế này.
Hôm nay khi đập bàn Trương Hồng Thì, Vương Trạch Vinh không hề hối hận. Đối với người như vậy mà không cho bài học thì ai cũng có thể ăn hiếp mình.
Vương Trạch Vinh châm thuốc hút rồi ngồi đó suy nghĩ chuyện sẽ phát triển như thế nào. Vương Trạch Vinh ít nhiều yên tâm, việc này chỉ cần đối phó xong thì sau đây sẽ không ai dám nhúng tay vào việc ở Thường Hồng.
Thấy tiếng điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh cầm thì thấy là Hạng Nam gọi tới. Vương Trạch Vinh vốn không định làm phiền ông, không ngờ ông lại biết tình hình.
- Trạch Vinh, hôm nay là như thế nào?
Hạng Nam hỏi. Ông hôm nay nghe thấy Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm gọi điện báo cáo. Sử Thiên Cầm trước kia là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách lĩnh vực nông nghiệp nên quan hệ nhiều với Hạng Nam – Bộ trưởng bộ Nông nghiệp. Bây giờ Hạng Nam thành phó Thủ tướng, y lập tức báo cáo với Hạng Nam. Bây giờ Sử Thiên Cầm về cơ bản là tai mắt của Hạng Nam ở tỉnh Giang Sơn.
Hạng Nam cảm thấy việc này có vấn đề nên về nhà lập tức gọi cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh liền nói rõ câu chuyện.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam cẩn thận phân tích thì có chút tức giận mà nói:
- Đập bàn y là còn nhẹ, việc này không sao. Bố xem Hà Vi Trạch xử lý việc này như thế nào. Con không phải sợ, động Thường Hồng là động đến Tổng bí thư.
Có lời này của ông, Vương Trạch Vinh rất yên tâm:
- Con cũng nói không giải quyết được thì con ở tỉnh, mỗi ngày đều đến Ủy ban nhân dân tỉnh.
- Ừ, con phải bố trí tốt việc ở Thường Hồng, không được xảy ra chuyện. Bên trên do bố đi làm.
Hạng Nam rất hài lòng với Vương Trạch Vinh. Hạng gia sau đây phải dựa vào Vương Trạch Vinh. Thấy một vài lãnh đạo tỉnh Giang Sơn muốn động Vương Trạch Vinh, Hạng Nam rất có ý kiến. Đồng thời ông mới làm phó Thủ tướng nên cần cơ hội lập uy, bây giờ đã có.
Vương Trạch Vinh cầm bát canh Long Hương Băng nấu rồi nói;
- Lại là canh bổ gì thế, không sợ bổ quá sẽ bệnh sao?
Hắn không khỏi lắc đầu vì việc Lữ Khánh Phân dạy Long Hương Băng nấu canh. Không biết Lữ Khánh Phân làm như thế nào mà luôn thay đổi cách nấu canh.
- Bí thư Vương, anh vất vả nên cần tẩm bổ.
Long Hương Băng cười nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em đi học thế nào?
Long Hương Băng cười nói:
- Rất nhiều kiến thức, em học được nhiều. Người trong lớp không mấy khi đến đông đủ, đều là nhà làm ăn nên bận.
Có lẽ học được nhiều điều mới nên Long Hương Băng cười tươi. Cô rất vui.
Lúc này điện thoại di động của Long Hương Băng vang lên, Long Hương Băng rút ra rồi nhíu mày nói:
- Đám người này phiền quá, không ngừng mời em ăn cơm.
Ồ. Vương Trạch Vinh liền thấy hứng thú, ôm Long Hương Băng rồi nói:
- Ai mời em ăn thế?
Long Hương Băng nói:
- Không phải mấy người cùng lớp sao, nghĩ rằng có chút tiền theo được em.
Nói xong cô có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh:
- anh yên tâm, em chưa từng đi ăn với bọn họ.
Vương Trạch Vinh đương nhiên hiểu rõ tính cách của Long Hương Băng. Cô đẹp như vậy thì sẽ hấp dẫn được đám kia rồi.
- Nếu tên nào mù mắt thì nói với anh. Anh xử lý.
Vương Trạch Vinh không biết sao lại ghen.
Khẽ vuốt ve ngực Vương Trạch Vinh, Long Hương Băng nói:
- Cả đời này ngoài anh, em sẽ không có thêm người đàn ông nào nữa.
Lời này như xuân dược, Vương Trạch Vinh đè Long Hương Băng xuống ghế, hai người ân ái.
Sáng hôm sau, Vương Trạch Vinh mặt đầy ánh sáng đi đến phòng làm việc của Tả Quân Huy.
Thú vị chính là Tả Quân Huy đi ra ngoài không biết làm gì.
Vương Trạch Vinh thấy Tả Quân Huy không có đây liền đến văn phòng Ủy ban ngồi.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, người ở Ủy ban nhân dân tỉnh đều thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này quá mạnh, đập bàn Phó chủ tịch tỉnh, bây giờ làm chủ tịch tỉnh không dám gặp. Đúng là chưa thấy Bí thư thị ủy hoành tráng như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh làm như vậy, Chánh văn phòng Ủy ban vội vàng đi tới nói chuyện với Vương Trạch Vinh.
Ủy ban nhân dân tỉnh là như vậy, bên Tỉnh ủy lại khác. Đến mười giờ, Bí thư thị ủy Hà Vi Trạch nhận được điện của Bộ trưởng Bộ giao thông Mạnh Hiến Bằng.
Mạnh Hiến Bằng nói:
- Bí thư Hà, tài chính làm đường của Thường Hồng là như thế nào?
Nghe thấy Mạnh Hiến Bằng hỏi, Hà Vi Trạch ngẩn ra. Y có chút lo lắng, Bộ trưởng Mạnh Hiến Bằng gọi tới, ai biết còn ai gọi nữa.
Hà Vi Trạch nói vài câu cho qua, Mạnh Hiến Bằng nói:
- Bí thư Hà, Tổng bí thư rất chú ý đến Thường Hồng, triệu mà còn chặn lại. Tôi thấy tài chính làm đường của tỉnh Giang Sơn rất không được. Bộ sẽ phái tổ công tác đến tỉnh Giang Sơn điều tra.
Nghe Mạnh Hiến Bằng nói như vậy, Hà Vi Trạch không khỏi đau đầu. Ý của Mạnh Hiến Bằng quá rõ ràng là khó chịu với việc tỉnh Giang Sơn chặn tiền của Thường Hồng, đây không phải việc tốt.
Lúc này Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy Vương Khải Thần gọi tới:
- Bí thư Hà, tôi vừa nhận được điện thoại của Ủy ban kỷ luật Trung ương, nói Ủy ban kỷ luật Trung ương nhận được tố cáo nói tài chính sửa đường tỉnh Giang Sơn bị tham ô rất nhiều, dính đến cán bộ cấp tỉnh. Ủy ban kỷ luật Trung ương đã phái tổ công tác đến tỉnh Giang Sơn.
Hai cuộc điện làm tâm trạng Hà Vi Trạch rất không tốt, điều này nói rõ thế lực của Vương Trạch Vinh đã bắt đầu phản công. Nhất định là có Hạng Nam đứng sau.
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Hà Vi Trạch sợ không muốn tiếp. Y nhìn điện thoại rồi cười khổ một tiếng mà cầm lên nghe.
Đây là cuộc điện của Văn phòng Trung ương.
- Bí thư Hà, Bí thư Lâm rất chú ý công tác của Thường Hồng, các anh phải ủng hộ nhiều một chút.
Mã Quốc Lương nói xong liền dập máy.
Cầm điện thoại, Hà Vi Trạch ngẩn ra, việc này sao lại đến tận tai Tổng bí thư?
Người khác gọi thì Hà Vi Trạch có thể không coi ra gì, nhưng Văn phòng Trung ương gọi tới lại làm y vô cùng lo lắng.
Hà Vi Trạch bỏ máy xuống mà thấy cả người mình đầy mồ hôi lạnh.
Nếu không có quyết định thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hà Vi Trạch cầm điện định gọi cho Phú Thì Cách, nhưng không thể gọi được.
Hà Vi Trạch đứng dậy và đi đến phòng Phú Thì Cách.
Phú Thì Cách lúc này cũng không dễ dàng gì hơn so với Hà Vi Trạch. Cuộc điện từ Bắc Kinh làm y thấy rất áp lực. Ông chú chưa bao giờ hỏi việc của y, bây giờ lại gọi tới.
Phú Thì Cách bị ông cậu mắng cho một trận.
Phú Thì Cách có thể lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy là do ông chú. Từ sau khi bố chết, ông chú là chỗ dựa lớn nhất của y, thật không ngờ ông chú lại mắng như vậy.
Hà Vi Trạch đi vào thấy Phú Thì Cách ngồi ngẩn ra đó. Hà Vi Trạch có thể thấy Phú Thì Cách đang rất sợ.
- Lão Phú, sao thế?
Hà Vi Trạch khó hiểu hỏi.
Nghe thấy Hà Vi Trạch nói, Phú Thì Cách vội vàng đứng lên bắt tay. Nhưng tay y đưa ra nhanh nên làm đổ cốc chè.
Phú Thì Cách nói:
- Bí thư Hà, Bí thư đến có chỉ thị gì vậy?
Hà Vi Trạch nói nội dung mấy cuộc điện thoại với Phú Thì Cách.
Nghe thấy cấp trên gọi tới, lại nghĩ đến nội dung cuộc điện của ông cậu, Phú Thì Cách cảm thấy rất mệt.
Đừng nhìn Phú Thì Cách bình thường rất mạnh, đây toàn bộ là do có gia tộc. Bây giờ biết gia tộc không dám đắc tội Hạng Nam, y biết hậu quả nghiêm trọng khi chèn ép Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Hà, Bí thư cho rằng nên làm như thế nào?
Phú Thì Cách hỏi.
Hà Vi Trạch thấy Phú Thì Cách như vậy liền biết đối phương có áp lực rất lớn.
Biết Phú Thì Cách gặp áp lực, không biết sao Hà Vi Trạch lại thở dài một tiếng.
- Lão Phú, việc này phải có câu trả lời thuyết phục với đồng chí Vương Trạch Vinh.
- Như vậy cấp toàn bộ triệu đi.
Phú Thì Cách nói.
Hà Vi Trạch cười khổ một tiếng:
- Bây giờ không phải là vấn đề triệu.
Hà Vi Trạch nói như vậy, Phú Thì Cách mới nhớ ra bộ Giao thông, Ủy ban kỷ luật Trung ương, Văn phòng Trung ương đều phải trả lời, việc này không đơn giản như bề ngoài.