Hội nghị bây giờ là người đám Tả Quân Huy, Lâm đo Nguyên mạnh, hầu hết thường vụ không muốn can thiệp vào. Hội nghị hôm nay làm mọi người giật mình, chẳng may dính vào thì sao? Ngay cả người của Phú Thì Cách và Hà Vi Trạch đều rất cẩn thận.
Lâm đo Nguyên nói tiếp:
- Trưởng ban Lục nói đúng, tài chính sửa đường lần này của Thường Hồng bởi vì một bộ phận đồng chí công tác không tốt làm tỉnh rất bị động. Tôi thấy nên có đồng chí chịu trách nhiệm.
Là Phó bí thư Tỉnh ủy, y nói coi như đã xác định nhất định phải hạ Trương Hồng Thì.
Mặc dù chuyện này cuối cùng sẽ như thế nào thì khó nói, nhưng có một điểm là Trương Hồng Thì sẽ xong.
Nghe mấy thường vụ thảo luận, tâm trạng Hà Vi Trạch rất không tốt. Đối thủ đang phản công, y liền nhìn Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ngưu Thanh Đào.
Thấy Hà Vi Trạch nhìn tới, Ngưu Thanh Đào nói:
- Chuyện chưa có kết luận, tôi thấy chờ có kết luận rồi bàn tiếp.
Y nói khá cẩn thận. Theo y nghĩ mục đích của Hà Vi Trạch là đừng đưa ra kết luận vào lúc này.
Bí thư thị ủy Phượng Hải Tiền Lâm Đào vốn là người Uông hệ, bây giờ dựa vào Hà Vi Trạch. Y nói:
- Trưởng ban Ngưu nói đúng, tôi cũng cho rằng chờ xác thực rồi có kết luận.
Bọn họ biết giữ Tiền Lâm Đào là giữ được mặt mũi của Phú Thì Cách, cũng đảm bảo quyền uy của Hà Vi Trạch.
Nghe hai người này nói, Hà Vi Trạch nhìn Phú Thì Cách thì thấy đối phương đang nhắm mắt như không muốn tham gia vào.
- Lão Phú, anh nghĩ sao?
Hà Vi Trạch điểm danh Phú Thì Cách.
Nghe Hà Vi Trạch nhắc mình, Phú Thì Cách nói:
- Ừ, tôi thấy ở việc này Trương Hồng Thì có trách nhiệm nhất định, phải phê bình.
Y dự định dùng biện pháp phê bình để bảo vệ Trương Hồng Thì. Chỉ cần bảo vệ được Trương Hồng Thì, vậy là bảo vệ mình.
Nhìn hội nghị, Tả Quân Huy vui vẻ nhất, tình hình càng lúc càng có lợi cho y. Hà Vi Trạch và Phú Thì Cách do dự là việc tốt. Chỉ cần Ủy ban kỷ luật Trung ương đến điều tra ra vấn đề gì là ổn. Phú Thì Cách bây giờ muốn hóa nhỏ việc này, ai có thể cho phép.
- Tôi đồng ý với Trưởng ban Ngưu. Tốt nhất chờ sau khi các đồng chí Ủy ban kỷ luật Trung ương điều tra rồi có kết luận.
Hà Vi Trạch nhìn Phú Thì Cách, biết mình không nói không được. Ý của Tả Quân Huy quá rõ ràng. Y không khỏi lắc đầu vì Trương Hồng Thì. Biết thế mình sớm thông báo tình hình với Trương Hồng Thì.
- Các đồng chí, tôi cho rằng phải mau chóng giải quyết việc này, vấn đề xử lý của đồng chí Trương Hồng Thì là không tốt, tôi đề nghị mấy điểm. Thứ nhất đồng chí Trương Hồng Thì phải xin lỗi đồng chí Vương Trạch Vinh. Thứ hai cấp lại toàn bộ tiền triệu kia cho Thường Hồng. Thứ ba nhân việc này mà tổ chức đợt học tập nâng cao tác phong cán bộ.
Hà Vi Trạch coi như đã bán đứng Trương Hồng Thì. Bảo Trương Hồng Thì xin lỗi Vương Trạch Vinh chứ không nói Vương Trạch Vinh xin lỗi Trương Hồng Thì.
Phú Thì Cách vẫn nhắm mắt, tâm trạng y rất nặng nề, đây là kết quả do y và Hà Vi Trạch bàn với nhau, hy vọng làm như vậy để giải quyết được việc này, tạm thời để Trương Hồng Thì chịu thiệt.
Nghe Hà Vi Trạch nói như vậy, Sử Thiên Cầm nói:
- Bí thư Hà, Tỉnh ủy mặc dù nghĩ như vậy nhưng không biết Trung ương nghĩ như thế nào?
Hà Vi Trạch xua tay nói:
- Quan trọng là đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi tin đồng chí Vương Trạch Vinh biết tình hình.
Tả Quân Huy sao có thể dễ dàng bỏ qua việc này, y thấy khó khăn lắm mới được cơ hội mà:
- Bí thư Hà, việc này không phải vấn đề của đồng chí Vương Trạch Vinh. Chẳng lẽ nói đồng chí Vương Trạch Vinh có thể ảnh hưởng đến Trung ương? Tôi cho rằng đây là cơ hội, thông qua Ủy ban kỷ luật Trung ương điều tra cán bộ của chúng ta một chút cũng tốt.
Lâm đo Nguyên cũng nói:
- Tôi đồng ý ý kiến chủ tịch Tả.
Hà Vi Trạch nói:
- Việc cứ như vậy đi, tôi tìm đồng chí Vương Trạch Vinh nói chuyện.
Hà Vi Trạch rất lo lắng, y không hy vọng tỉnh Giang Sơn xảy ra chuyện. Ủy ban kỷ luật Trung ương nếu đến tỉnh Giang Sơn điều tra, Hà Vi Trạch không nghi ngờ việc bọn họ sẽ điều gì đó.