Về đến nhà. Vương Trạch Vinh ngồi xuống phân tích lại tình hình của tỉnh. Từ cuộc nói chuyện hôm nay có thể thấy được Hà Vi Trạch là muốn làm dịu chuyện này đi. Tuy nhiên lúc này mà Hà Vi Trạch vẫn còn muốn bảo vệ cho thái độ của Trương Hồng Thì, điều này khiến cho Vương Trạch Vinh không hài lòng lắm. Từ sự việc này, Trương Hồng Thì có gan ngăn chặn lại tài chính của Thường Hồng có thể thấy được Trương Hồng Thì này cũng không phải là dạng người tốt đẹp gì. Ngay cả người có bối cảnh mà hắn cũng dám động vào thì người khác có lẽ cũng chỉ có thể nuốt giận mà thôi.
Tập hợp các phương diện của vấn đề này thì thấy rằng lần này rất có thể Trương Hồng Thì bị bắt.
Long Hương Băng còn đang đi học. Trong nhà cũng không có những người nào khác, Vương Trạch Vinh ít nhiều có chút không quen.
Vừa nghĩ tới Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh lập tức có chút nghi hoặc. Trước kia cũng không nghĩ cô gái này là một nhân vật nào đó rất ưu tú. Nhưng từ lúc cô ta đi học, sau đó cô gái này thật sự biến đổi, trên người lộ ra khí tức của một vị học giả. Đương nhiên hiện tại nói trên người cô có khí tức của học giả thì còn hơi sớm, nhưng mà chính xác là tồn tại một loại khí chất đặc biệt. Cô gái này mỗi ngày đều có tiến bộ! Vương Trạch Vinh đoán rằng cô gái này sẽ thoát xác biến đổi rất mạnh mẽ.
Ngày mai xem ra được quay về Thường Hồng rồi. Sau khi đòi được tiền cũng đồng nghĩa là đã xử lý xong các sự tình trên tỉnh này.
Còn có hai người phụ nữ nữa ở Thường Hồng, Vương Trạch Vinh cũng không biết nên như thế nào, tâm tình lại bắt đầu nổi sóng.
Hôm nay lúc ở trong phòng làm việc của Hà Vi Trạch, nhìn thấy quan khí của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh hít khẽ một hơi. Đúng là giữa Hà Vi Trạch và mình cực kỳ không tốt. Quan khí của hắn và quan khí của mình không hướng cùng về một hướng. Sau khi thấy được hiện tượng này, Vương Trạch Vinh đoán rằng trong giai đoạn tiếp theo giữa mình và Hà Vi Trạch xem như rất khó hòa hợp.
Lần này mượn sự liên kết của hai thế lực Tả Quân Huy và Lâm đo Nguyên đã chiếm thượng phong. Nếu đánh đổ tiếp được Trương Hồng Thì thì ngay cả Phú Thì Cách cũng phải chịu sự nhiều đả kích về uy tín. Lúc này thì liên minh của Hà Vi Trạch và Phú Thì Cách so với đối thủ đúng là đã bị bất lợi.
Nghĩ đến sự tình tỉnh, Vương Trạch Vinh tự giễu một tiếng. Sự hình của tỉnh còn chưa tới phiên mình được tham dự, lần này xem như làm một bước tiên phong! Tuy nhiên, hắn cũng biết rằng sau chuyện này xem như hắn đã đánh thông được một cửa. Thông qua việc này đồng nghĩa bản thân mình cũng có thu hoạch rất lớn, ít nhất các Ban, Ngành trên tỉnh sau này không dám lộ liễu phá đám mình nữa. Việc này là có lợi nhiều hơn là hại.
Đang suy nghĩ tâm sự, Hạng Nam gọi điện thoại tới.
- Trạch Vinh, Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã điều tra được Trương Hồng Thì có vấn đề, rất nhanh chóng sẽ bắt hắn. Vợ của Phú Thì Cách cũng tồn tại vấn đề. Việc này con không xen vào được đâu, mau chóng quay về Thường Hồng đi.
Hạng Nam khi nói chuyện thể hiện giọng điệu rất thoải mái. Thông qua sự việc lần này, Hạng Nam cũng đồng dạng nhằm những người khác thể hiện một chút lực lượng của Hạng gia. Đối với hắn lúc này việc sắp xếp lại các nhân viên là có thêm ưu đãi.
Bước tiếp theo chính là trao đổi, nói như vậy thì đối với Hạng gia mới là có lợi.
Nghe được tin tức này xong, Vương Trạch Vinh vội nói:
- Tốt quá, con hôm nay trở về Thường Hồng.
Vốn hắn cũng đang muốn trở về, chỉ là đang tính toán để đến chỗ Long Hương Băng ở một đêm rồi ngày mai mới xuất phát. Sau khi nhận được điện thoại của Hạng Nam, hắn biết rằng lúc này mình còn lưu lại Phượng Hải thì có chút không tốt, rời xa khỏi chốn thị phi chính là lựa chọn sáng suốt nhất.
Hạng Nam nói:
- Lần này Trương Hồng Thì xem như bị bắt rồi. Ba sẽ nghĩ cách để đưa điều kiện có lợi cho con phát triển và sáng tạo. Sau khi con trở về, cố gắng một lòng làm tốt công việc của con là được. Ở chuyện này thì cấp trên sẽ cho con một câu trả lời.
Vương Trạch Vinh hiểu được ý tứ của Hạng Nam, phát triển Thường Hồng mới chính là căn bản của mình. Chỉ có đem Thường Hồng phát triển thì mình mới tính là có thành tích để bay lên. Nếu không thể trong thời gian ngắn nhất để đem Thường Hồng phát triển thì mọi người sẽ cho rằng mình là một người không có năng lực.
Để lại lời nhắn cho Long Hương Băng, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại báo cho Long Dũng Đình, sau đó đoàn người rất nhanh chóng quay về Thường Hồng.
Lúc ngồi ở trên xe, Vương Trạch Vinh đã đem nhập tâm suy nghĩ vào việc làm thế nào để phát triển Thường Hồng. Trạch Điện là một huyện của Thường Hồng, huyện này thời gian vừa qua đã xảy ra chuyện. Thêm vào đó đang còn mấy huyện khác nữa, do vậy công tác của mình phải nhanh hơn một chút để chuyển dịch tạo sự phát triển toàn bộ cho thành phố. Một vài huyện khác cũng phải có chút hành động mới được.
Cuộc đời con người cũng như chiếc xe đang chạy vậy, quay đi quay lại thấy ngay cảm giác khác biệt rất lớn. Ánh mắt của nhiều người khi nhìn Vương Trạch Vinh đều lộ ra một thái độ kính sợ. Bí thư Vương này cũng quá trâu, đập bàn trước mặt một Phó chủ tịch tỉnh mà cũng không có vấn đề gì xảy ra, lại còn không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa. Việc Vương Trạch Vinh đập bàn với Phó chủ tịch tỉnh được truyền đi cực kỳ nhanh chóng, kể cả nhiều cán bộ của Thường Hồng cũng đều đặc biệt chú ý gọi điện thoại để hỏi thăm tình hình. Đối với việc này, nhóm cán bộ của Thường Hồng thể hiện đủ loại thái độ, phần lớn mọi người cho rằng lần này cho dù như thế nào Vương Trạch Vinh cũng sẽ bị xử phạt. Nhưng hôm nay nhìn thấy tình hình thực tế thì thực sự rất khác biệt, trên mặt Vương Trạch Vinh cơ bản không có biểu tình gì là bị xử phạt cả.
Tô Hành Chỉ rất để ý với sự việc này của Vương Trạch Vinh, định hỏi thăm một chút để thăm dò:
- Bí thư Vương, lần này đắc tội với Phó chủ tịch tỉnh Trương, về sau chẳng may tài chính làm đường của Thường Hồng phức tạp thêm một chút thì làm sao bây giờ?
Tô Hành Chỉ nghĩ đến rất xa, hắn nghĩ đến vấn đề chính là quan của một thành phố thì không bằng quan của một tỉnh. Trương Hồng Thì dù sao cũng là lãnh đạo của tỉnh thành phụ trách về vấn đề giao thông, bám lấy gót của hắn thì cơ hội còn rất nhiều. Người ta dù sao cũng là Phó chủ tịch tỉnh, hơn nữa đằng sau còn có một Phó Bí thư tỉnh ủy Phú nữa.
Lý Phú Quý cũng cảm thấy đây là một vấn đề. Hắn làm chánh văn phòng đại diện của Thường Hồng tại tỉnh, đối với tình hình của tỉnh thành rất rõ ràng. Sự việc Vương Trạch Vinh đắc tội với một Phó chủ tịch tỉnh liền có chút bất an, nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, tôi có một chút ý tưởng, ngài xem có được không. Thật ra có mười triệu tệ là có thể làm được đường rồi, có cần phải đòi thêm nữa không?
Ý tứ của Lý Phú Quý chính là không nên ép đối phương quá đáng, Thường Hồng có thể chịu ít thiệt thòi.
Ánh mắt của Vương Trạch Vinh nhìn về phía trước, trên mặt lộ vẻ tươi cười nói:
- Tỉnh Giang Sơn là của Đảng Cộng Sản. Chúng ta toàn lực vì nhân dân là để phục vụ Đảng. Bất kể ai có hành vi trái pháp luật, có các hành vi làm loạn kỷ cương đều chắc chắn bị nghiêm trị!
Nói đến chữ “nghiêm trị” thì hắn cố ý nhấn mạnh giọng.
Nghe nói như vậy, Mạnh Học Nam không ngừng gật đầu và nói:
- Bí thư Vương nói rất đúng, tôi không tin rằng nhóm người như vậy dám lại chống trời.
Lời này đối với hắn là một câu cửa miệng, cho tới lúc này hắn thường xuyên bị đám phần tử hủ bại đối nghịch. Trên quan trường, hắn vẫn còn kém cỏi một ít so với Lý Phú Quý, nếu không có sự ủng hộ của Vương Trạch Vinh thì hắn cũng không thể lên làm Bí thư huyện ủy.
Vương Trạch Vinh mỗi lần nghe được Mạnh Học Nam nói chuyện, hắn liền phát hiện tia đại biểu chính khí trong quan khí của mình đều tăng trưởng lên một ít, mà sự phát triển này lại không ngừng tăng trưởng.
- Lão Mạnh, lần này có mặt của các người ở đây, huyện Trạch Điện tôi giao cho hai người. Chỉ cần có lợi cho sự phát triển thì tôi sẽ toàn lực ủng hộ, không thể để sự ủng hộ này thành đồ trang trí là được.
Mạnh Học Nam gật mạnh đầu nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định cùng với đồng chí Lý Phú Quý toàn lực phối hợp, đem triển khai toàn diện trong huyện.
Lý Phú Quý cũng tỏ thái độ nói:
- Bí thư Vương, chỉ cần đường thông, huyện Trạch Điện ngay lập tức có triển vọng. Việc phát triển Trạch Điện là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ không để ngài thất vọng.
Tô Hành Chỉ là người hiểu Vương Trạch Vinh nhất, sau khi nghe nói như vậy hắn hoàn toàn thả lỏng tâm tình. Vương Trạch Vinh nếu đã nói như vậy đã đủ nói rõ Trương Hồng Thì chỉ là một cây khế ngọt dễ hái mà thôi.
Nghĩ lại việc Trương Hồng Thì gặp chuyện chẳng lành, ngay lập tức Tô Hành Chỉ nghĩ tới kết cục của việc này sẽ phát triển tới đâu?
Lúc Vương Trạch Vinh đang bàn bạc công việc của Thường Hồng thì cùng lúc này Phú Thì Cách cũng đáp máy bay xuống.
Sau khi đáp máy bay xuống, Phú Thì Cách lập tức chạy về chỗ ở của cậu mình.
Đi được một đoạn hắn liền gọi điện thoại cho cậu, nói rõ tình hình đồng thời tiến hành giải thích.
Ở khu ở đặc biệt của các cựu cán bộ kỳ cựu được xây dựng một cách hoàn thiện, trại an dưỡng này được bảo vệ nghiêm ngặt, Phú Thì Cách gặp ông cậu đang ngồi trên lan can trên hồ đang ngồi câu cá.
Đây là hồ câu cá rất lớn, xung quanh hồ lúc này không ít các ông lão đang ngồi thả câu. Làn gió nhẹ nhàng thổi vào mặt, từng luồng hương thơm của cây cỏ phả lên. Làn gió thổi thoảng qua, trên mặt hồ hiện lên từng hồi sóng gợn.
Nếu không phải đã biết tình huống ở đây thì ai lại nghĩ rằng mỗi một ông lão ngồi tại đây đều từng là các người từng là các lãnh đạo cao cấp uy trấn một phương.
Cùng lúc thả câu đồng thời nghe Phú Thì Cách báo cáo.
Tinh thần của ông lão rất tốt, trên mặt biểu lộ thái độ rất nghiêm túc, chăm chú nghe tình huống.
- Thì Cách à! Con người cháu có tật xấu lớn nhất là gì? Đó là nhãn lực của cháu quá kém!
Sau khi ông lão nghe xong tường trình của Phú Thì Cách thì tức giận, không tránh nổi thở dài một tiếng. Đối với lớp hậu bối của mình, ông thật sự thất vọng. Để giữ thể diện cho đám con cháu, ông lão đối với quá trình bồi dưỡng Phú Thì Cách thực sự đã mất bao khổ tâm, đáng tiếc là cái nhìn đại cục của Phú Thì Cách quá kém cỏi.
Lúc này Phú Thì Cách không dám nói gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh lắng nghe. Lần này hắn được phép đến đây là tốt lắm rồi. Vấn đề có vẻ nghiêm trọng có thể làm rơi rụng bao năm phấn đấu của hắn. Hắn thật sự không hy vọng mình mất đi quyền thế như vậy.
Ngồi bên cạnh người ông lão, Phú Thì Cách mới có cảm giác an tâm. Từ lúc nhận được điện thoại của Hà Vi Trạch, hắn ngay lập tức có một cảm giác bị tai vạ giáng xuống. Nghĩ đến bà vợ của mình cũng dính vào liên lụy, hắn biết việc này chỉ cần có dã tâm truy xét thì ngay cả mình cũng chạy không thoát, ít nhất cũng bị một ít ảnh hưởng.
Nhìn Phú Thì Cách, ông lão nói:
- Riêng vợ của cháu thì cũng phải trừng phạt một chút. Gia đình của các cháu như vậy chẳng lẽ còn thiếu ăn thiếu mặc hay sao? Vừa há mồm là ăn mấy vạn tệ, lại còn lấy khoảng ngàn vật lưu niệm nữa chứ. Cứ tình trạng như thế này thì làm sao mà chấp nhận được!
Do kích động mà nói nên ông lão không ngừng ho khan một hồi.
Nhìn thấy ông lão như vậy, Phú Thì Cách sợ tới mức hoảng hồn, vội chạy lại đấm đấm sau lưng ông lão.
Cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm nước, đợi bình tâm lại một chút, ông lão nói:
- Lúc trước bồi dưỡng cháu, đúng là nên để cháu đến cơ sở rèn luyện cho tốt thêm nữa một chút. Không thể muốn là xem thường tất cả người khác được!
Lời nói của ông lão làm mặt Phú Thì Cách đỏ lên. Bởi vì nhiều năm công tác, trên quan trường lại khác hẳn với các ngành nghề khác, mặc dù hắn có gia tộc ủng hộ, nhưng tâm lực theo không kịp. Thống khổ nhất chính là năng lực của hắn ở trên giường lại không tốt! Người khác còn tưởng rằng hắn không ham nữ sắc, nhưng chỉ có vợ hắn mới biết được uẩn khúc của sự tình này! Đúng là bởi cảm thấy mệt mỏi bởi không thể đáp ứng được vợ, nên tất cả những chuyện khác của bà vợ thì hắn đều mặc kệ. Mục đích không ngoài chính là hy vọng cô ta có thể giải phóng được tinh lực ở trên lĩnh vực kinh doanh, nhưng không ngờ đã xảy ra chuyện!
Phú Thì Cách nhiều lúc nghĩ thầm ở trong lòng, một người đàn ông vì sao sợ vợ. Cũng có rất nhiều đàn ông lúc đứng trước mặt bà xã không ngẩng đầu lên được, chẳng lẽ cũng giống hoàn cảnh như mình, đều vì nguyên nhân trên giường không đáp ứng được?
Nhìn thấy Phú Thì Cách đang chuyên tâm lắng nghe, ông lão nói:
- Cháu có biết Thường Hồng là địa phương nào không? Đó là hiểm địa! Cháu cũng không suy nghĩ một chút. Trước sau cả hai số một của quốc gia đều đang dõi ánh mặt trời quan sát nơi đó. Đối với địa phương như vậy, kể cả cháu không muốn ủng hộ cũng phải cố gắng rời xa nơi đó, lại càng không thể làm những sự tình mang tội vạ. Nhưng cháu thì tốt rồi, mới nguồn tài chính hai mươi triệu tệ của người ta mà cũng dám ngăn cản rồi. Cháu thật là!
- Cậu, hiện tại Trương Hồng Thì xảy ra vấn đề, Tú Trân dù thế nào cũng đã dính dáng đến rồi. Cậu xem việc này xử lý như thế nào thì mới ổn được?
Nghe thấy lão nhân đang nén giận để nói, Phú Thì Cách cũng không dám phản bác. Ngẫm lại các hành vi xử sự của mình trước đây, hắn cũng thấy rằng tâm tính của mình xảy ra vấn đề. Nhìn thấy vợ mình bất mãn với Vương Trạch Vinh, bản thân mình không biết thế nào mà đã nghĩ là phải chỉnh Vương Trạch Vinh một chút. Chẳng lẽ việc này là muốn để cho vợ thấy mình là một người đàn ông đầy khí khái?
- Việc này cậu đã xử lý. Thứ nhất là đem hạ nhiệt toàn bộ sự tình của Trường Hồng, thứ hai dời cháu khỏi tỉnh Giang Sơn, thứ ba là sử dụng tất cả nguồn lực để xây dựng một con đường cao cấp trên địa bàn Thường Hồng.
Ông lão bình tĩnh nói, hoá ra ông đã an bài người đi làm chuyện này rồi.
Nghe ông lão nói như vậy, Phú Thì Cách có chút ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao phải tu sửa lại đường?
- Kiến thiết Thường Hồng là tiêu điểm chú ý của Trung ương. Lần này cháu gây chuyện như vậy thì phải có sự đền bù mới được. Nếu không làm thế thì cháu có thể thoát ra được không? Gia tộc chúng ta thà rằng tổn thất một ít tiền tài cũng để việc này chìm xuống, nếu không thì hậu hoạn vô cùng. Tại Thường Hồng tu sửa một con đường cấp cao nhằm biểu lộ thái độ cho mọi người hiểu rằng Phú gia đã cố hết sức để bù lại!
Sau khi nói những lời này ra, Phú Thì Cách cơ bản không thể từ nét mặt của ông lão nhìn ra tâm tình rằng một việc như vậy đã mang tới cho Phú gia một tổn thất thật lớn.
- Cháu thật sự xin lỗi cậu!
Phú Thì Cách có chút khổ sở nói. Hắn biết trong sự vụ này, phía gia tộc có rất nhiều lợi ích bị tổn thất.
- Ngã một lần, cậu hy vọng cháu sau này chỉnh sửa được! Như vậy đi, tỉnh Giang Sơn cháu cũng không cần phải quay trở lại, nếu vậy thì ở lại kinh thành đi.
Để đổi không khí, ông lão vung tay văng dây câu ra, bình ổn ngồi tiếp tục câu cá.
Phú Thì Cách có chút không đành lòng nói:
- Cháu ở tỉnh Giang Sơn nhiều năm như vậy rồi nên rất có nhiều cảm tình!
Đem chén trà đặt lại trên bàn, ông lão nói:
- Cháu cho là kết hợp với thằng nhãi Hà Vi Trạch kia là có thể khống chế được hay sao? Các cháu cũng quá coi thường Uông Nhật Thần!
- Còn có liên quan đến Uông Nhật Thần nữa ạ?
Phú Thì Cách nghi hoặc hỏi, đến tận lúc này hắn chỉ nghĩ rằng có mỗi Hạng Nam nhúng tay vào, không ngờ lại có Uông Nhật Thần xuất hiện.
- Hừ, cháu cho là chỉ dựa vào Hạng Nam mà có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?
Ông lão hỏi lại một câu.
Lúc này Phú Thì Cách mới có cảm giác bừng tỉnh lĩnh ngộ. Ngẫm lại thì thấy đúng là đạo lý, Ủy ban Kỷ luật Trung ương là nơi như thế nào? mặc dù Hạng Nam là Phó Thủ tướng nhưng cũng không thể có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Sự tình đã phát triển đến lúc này làm Phú Thì Cách có cảm giác đang nằm mơ vậy, trong lòng không ngừng ở tự hỏi tại sao có thể lại như vậy?