Tiền Lâm Đào là Bí thư thị ủy Phượng Hải, y ngã ngựa khiến tỉnh Giang Sơn chấn động khá lớn. Tiền Lâm Đào rơi xuống, cán bộ Phượng Hải là người lo lắng nhất. Người Tiền hệ nghĩ làm như thế nào giữ chức của mình, người không phải Tiền hệ lại nghĩ cách mà lên chức.
Nghĩ cũng có lý, Bí thư thị ủy Phượng Hải là Thường vụ tỉnh ủy, có thể làm chức vụ này thì là Lãnh đạo tỉnh ủy, đây là lợi ích quá lớn.
Vương Trạch Vinh cũng thật không ngờ hắn chỉ là Bí thư thị ủy Thường Hồng mà có người lại nhìn về mình.
- Trạch Vinh, tôi vừa thấy anh ra khỏi Tỉnh ủy, có rảnh không, chúng ta đi uống vài chén?
Vương Trạch Vinh vừa từ Hà Vi Trạch đi ra thì nhận được điện của Phó bí thư Phượng Hải Vũ Kiệt Khai.
Thấy Vũ Kiệt Khai gọi tới, Vương Trạch Vinh thầm đoán sao tên này gọi cho mình? Vương Trạch Vinh lúc công tác ở Phượng Hải thì quan hệ với Vũ Kiệt Khai khá tốt, thấy y mời mình ăn cơm nên Vương Trạch Vinh cười nói;
- Lão Vũ đã mời thì tôi không khách khí rồi.
Vũ Kiệt Khai nghe thấy Vương Trạch Vinh đồng ý liền vui vẻ nói:
- Tôi chờ anh ở quán Kim Phượng.
Thấy Vũ Kiệt Khai sớm chờ ở cửa, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lão Vũ, hôm nay nghĩ như thế nào mà mời tôi ăn cơm?
- Trạch Vinh, tôi sớm muốn mời anh nhưng sợ anh bận. Hôm nay thấy anh từ Tỉnh ủy ra thì đoán chắc đã xong việc nên mới mời anh đến đây ngồi.
Vũ Kiệt Khai cười nói và dẫn Vương Trạch Vinh đi vào trong.
Hai người ngồi xuống, Vũ Kiệt Khai giơ ngón cái lên nói:
- Trạch Vinh, tôi không thể không phục anh vì dám đứng ra đấu tranh đám hủ bại. Anh không biết bây giờ truyền thông cả nước không ngừng biểu dương công tác phản hủ của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh cũng biết sau khi Tiền Lâm Đào bị bắt thì truyền thông đã thay đổi, vốn phê bình Thường Hồng là nơi sản sinh ra hủ bại thì giờ biểu dương Thường Hồng.
Đối với dư luận này, Vương Trạch Vinh biết lực lượng của truyền thông, một việc muốn nói như thế nào cũng được. Bây giờ hắn đã thấy nhiều rồi, nghe Vũ Kiệt Khai nói như vậy nên hắn chỉ cười cười không nói.
Vũ Kiệt Khai vừa đi lên đã khen Vương Trạch Vinh. Sau khi thầm quan sát y phát hiện Vương Trạch Vinh trầm tĩnh hơn lúc còn công tác ở Phượng Hải.
- Trạch Vinh, bây giờ có một dư luận rằng anh sẽ đến Phượng Hải công tác, có lẽ sau đây chúng ta sẽ đứng chung chiến hào.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiểu mục đích mà đối phương mời mình ăn cơm. Đó chính là muốn thăm dò tình hình.
- Lão Vũ, Tiền Lâm Đào bị bắt, tình huống ở Phượng Hải ổn chứ?
Vương Trạch Vinh cũng muốn nghe một chút tình hình Phượng Hải bây giờ.
- Anh biết đó, sau khi Đại hội thì nhiều người đã về hưu, người đưa lên hầu hết là của Tiền Lâm Đào, lần này Tiền Lâm Đào đột nhiên lên đài. Ủy ban kỷ luật bây giờ bận rộn rồi, lòng người rất không yên.
Vũ Kiệt Khai nói rất rõ ràng, Tiền Lâm Đào có lẽ khống chế cả Phượng Hải, Ủy ban, Thị ủy đều là người của y, lần này sẽ có không ít người bị liên quan.
Hai người nói chuyện một lúc, Vũ Kiệt Khai nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, tôi nghe nói cho rằng anh sẽ đến Phượng Hải làm Bí thư thị ủy, nếu như vậy thì sẽ vào Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm. Nói thật lời này rất hấp dẫn với hắn, nếu có thể thành Bí thư thị ủy Phượng Hải thì sẽ vào Tỉnh ủy, đây là mình phát triển mạnh.
- Lão Vũ, anh nói đùa à, sao có thể đến lượt tôi, đừng nói linh tinh.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút, mình cũng nực cười thật. Việc này dù như thế nào cũng không rơi vào mình, đầu tiên là tuổi, sau đó là thành tích. Mình tuy nói làm không ít việc, có thành tích nhưng nếu muốn thành Thường vụ tỉnh ủy thì chiến tích là vô cùng quan trọng. Mình còn chưa đạt đến mức phá cách được đề bạt.
Vũ Kiệt Khai thấy vẻ mặt của Vương Trạch Vinh như vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Y nghe tin này mà khá sợ, Vương Trạch Vinh mà thành Thường vụ tỉnh ủy thì ông trời không còn lý lẽ. Theo y biết thì Vương Trạch Vinh mới hơn tuổi, ở tuổi này mà thành Bí thư thị ủy đã là quá đáng.
Nếu Vương Trạch Vinh không có khả năng, Vũ Kiệt Khai càng thêm hy vọng. Sau khi Tiền Lâm Đào ngã thì y đang thầm hoạt động để lên chức. Y cho rằng mình đủ điều kiện cả về năng lực, kinh nghiệm. Bây giờ quan trọng nhất là có nhân vật mạnh mẽ ủng hộ. Trong thời gian này y rất khẩn trương, hôm nay thấy Vương Trạch Vinh, y cảm thấy mình thấy ánh mặt trời. Nếu Vương Trạch Vinh có thể giúp thì quá tốt rồi.
- Trạch Vinh, anh đoán ai sẽ giữ chức Bí thư thị ủy Phượng Hải?
Vũ Kiệt Khai có chút khẩn trương mà nói.
- Lão Vũ, chuyện bổ nhiệm Thường vụ tỉnh ủy thì chúng ta sao có thể đoán chứ?
Cụng ly với Vương Trạch Vinh, Vũ Kiệt Khai thở dài nói:
- Trạch Vinh, anh cũng hiểu tôi. Tôi công tác nhiều năm như vậy, đã đến chức Phó bí thư Tỉnh ủy nên nếu không tiến thêm một bước thì sẽ không có cơ hội gì. Hôm nay tôi mặt dày nhờ anh giúp.
Nghe nói như vậy, lại nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Vũ Kiệt Khai, Vương Trạch Vinh không thể tin. Vũ Kiệt Khai vì lên làm Thường vụ tỉnh ủy mà nhờ mình.
- Lão Vũ, anh xem trọng tôi quá rồi. Ở việc này tôi sao giúp được anh.
Vũ Kiệt Khai nhân men say nói:
- Trạch Vinh, tôi không muốn anh làm gì, chỉ hy vọng anh giới thiệu tôi với Bí thư Uông.
- Bí thư Uông đã về hưu, ngài có thể giúp được anh sao?
- Trạch Vinh, anh không được rồi. Tôi coi anh là anh em của mình, anh lại nghĩ tôi không biết sao? Bí thư Uông và Tổng bí thư là thông gia, lời của Bí thư Uông rất có tác dụng. Tiền Lâm Đào kia sao không biết việc quan trọng đó chứ?
Vương Trạch Vinh nghe Vũ Kiệt Khai không ngờ biết Uông Nhật Thần làm thông gia với Tổng bí thư, hắn không khỏi thầm phục khả năng nghe ngóng của đối phương.
Đến nước này Vương Trạch Vinh biết mình không giúp không được nên cười nói:
- anh đúng là lợi hại, chuyện như vậy cũng biết.
Vũ Kiệt Khai cười nói:
- Vừa vặn biết một chút. Trạch Vinh, tôi nghe nói anh tham gia hôn lễ đó.
Nói xong Vũ Kiệt Khai không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ thật nhanh, mình cũng chỉ làm người giới thiệu mà thôi, tình huống cụ thể là gì thì phải dựa vào năng lực của Uông Nhật Thần. Ông chắc sẽ có sự lựa chọn của mình. Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ, người đi theo mình càng lúc càng nhiều, nếu mình có người ở Phượng Hải thì tiếp theo sẽ có lợi cho sự phát triển của mình. Vũ Kiệt Khai này đã hiểu rõ như vậy thì có thể giúp.
Vũ Kiệt Khai là người như thế nào, năng lực ra sao thì Vương Trạch Vinh không tin Uông Nhật Thần không hiểu. Dùng hay không là việc của ông.
- Lão Vũ, việc này tôi phải hỏi Bí thư Uông trước mới được, kết quả như thế nào tôi sẽ nói với anh.
- Tôi hiểu, chỉ cần Trạch Vinh giúp được như vậy là được rồi. Xin Trạch Vinh yên tâm, ân tình này tôi ghi nhận.
Vũ Kiệt Khai rất kích động. Vương Trạch Vinh chỉ cần gọi điện cho Uông Nhật Thần thì quá ổn rồi. Lực lượng ở Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn bị Hà Vi Trạch làm loạn một chút, một vài người không có thực lực mấy thì sao được Uông Nhật Thần tin tưởng. Mình chỉ cần nhanh chóng dựa vào Uông Nhật Thần thì sẽ có thể nắm giữ vị trí đó.
Trong thời gian này Vũ Kiệt Khai đã không ngừng phân tích tình huống tỉnh Giang Sơn. Từ sau khi Tiền Lâm Đào bị bắt, lực lượng Uông hệ lại chiếm ưu thế. Bây giờ trong tỉnh Giang Sơn có hai người Lâm đo Nguyên và Giang Doanh Hà là Phó bí thư Tỉnh ủy, còn có mấy người Lục Bích Tuyết, Ngũ Tĩnh, Sử Thiên Cầm của Uông hệ, bên dưới còn quân tiên phong là Vương Trạch Vinh, có thể trong thời gian ngắn thì tỉnh Giang Sơn vẫn do lực lượng Uông hệ nắm giữ. Bây giờ dựa vào Uông hệ, đừng nhìn Uông Nhật Thần đã lui, dựa vào lực lượng của thông gia và tình huống của con ông ta, sức ảnh hưởng là quá lớn.