Trở lại căn nhà ở Phượng Hải, Vương Trạch Vinh ngồi trong thư phòng suy nghĩ rất lâu, lần này Lão bí thư đến có quá nhiều chuyện, đặc biệt là những lời nói, tất cả đều cần phải tĩnh tâm thưởng thức mới được.
Lại quan sát quan khí trong cơ thể một chút, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí có vẻ rất là sinh động, tuy nói quan khí màu tím vẫn còn quá mỏng, nhưng bất kể thế nào thì màu tím đã bao trùm tất cả rồi. Bằng vào những hiểu biết của mình thì Vương Trạch Vinh biết bản thân đã đạt đến tiêu chuẩn trở thành thường vụ tỉnh ủy rồi, tiêu chuẩn đã đạt rồi vậy thì bước tiếp theo chắc sẽ đưa mình tiến vào tỉnh ủy.
Vừa nghĩ tới việc bản thân mình chưa đầy tuổi đã trở thành thường vụ tỉnh ủy thì trong lòng Vương Trạch Vinh rất là kích động, điều này có thể nói là bắt đầu khơi dòng cho quan trường Trung Quốc!
Long Hương Băng cũng không biết đi cùng Tiểu Giang tới chỗ nào rồi, Vương Trạch Vinh tự thân đun nước pha cho mình bình trà rồi từ từ thưởng thức. Ngồi một mình trong phòng nhưng Vương Trạch Vinh lại không có bất kỳ cảm giác cô độc nào, trong lòng của hắn vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Sau hơn một tiếng đồng hồ ngồi ngẫm nghĩ thì rốt cuộc Vương Trạch Vinh mới bình tâm lại được.
Trở thành thường vụ tỉnh ủy, điều này là chuyện mà trước kia chưa từng nghĩ tới. Sự phát triển trong mấy năm này khiến cho tâm tình Vương Trạch Vinh không thể bình tĩnh cũng là chuyện bình thường, dù sao hắn mới hơn tuổi, đường đi cứ thẳng tắp, không tới mấy năm mà cứ lần lượt đột phá!
Nhớ lại những lời Lão bí thư nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy phải mau chóng gọi điện thoại cho Hạng Nam.
Coi lại đồng hồ trên bàn, giờ là h tối, Vương Trạch Vinh đoán là Hạng Nam chắc ở nhà.
Số điện thoại được bấm rất nhanh, lúc này Hạng Nam đang ngồi trò chuyện cùng Hứa Tố Mai và Lữ Hàm Yên. Điện thoại là do Lữ Hàm Yên nhấc máy, nghe được giọng của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên hớn hở nói:
- Trạch Vinh, mọi người đang nói về chuyện của anh, nghe nói lần này Lão bí thư rất khen ngợi anh, đây chắc hẳn là sự trợ giúp rất lớn đối với anh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này Lão bí thư đến Thường Hồng đúng là ủng hộ anh rất lớn. Em ở Bắc Kinh có khỏe không?
- Em rất khỏe, ngày mai định trở về Thường Hồng đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em chuyển điện thoại cho bố, anh có một số việc muốn nói cho bố biết.
Thấy Vương Trạch Vinh muốn nói chuyện với bố, Lữ Hàm Yên vội vàng chuyển máy cho bố.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, có một số tình hình con muốn nói với bố một chút.
Hạng Nam đã biết Lão bí thư tới Thường Hồng rồi, hơn nữa vừa rồi cũng nhận được một thứ trưởng đi theo đặc biệt gọi tới, đó là người thuộc Hạng hệ. Trong điện thoại hắn nói cho Hạng Nam biết chuyện Lão bí thư tới Thường Hồng, rồi cả chuyện Vương Trạch Vinh được Lão bí thư khen ngợi, thấy vậy trong lòng Hạng Nam rõ ràng rất phấn khởi.
Thấy người ngồi ở đây khá nhiều, Hạng Nam nói với Vương Trạch Vinh:
- Con gọi tới máy trong thư phòng của bố đi.
Hạng Nam nói xong liền vào trong thư phòng, hắn biết Vương Trạch Vinh chuyên biệt gọi cuộc điện thoại này chắc chắn là có một số việc không muốn cho người ngoài nghe.
Vương Trạch Vinh lại ấn số máy thư phòng Hạng Nam một lần nữa, sau khi điện thoại thông, Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, Lão bí thư gặp con một mình, nói một việc.
- Nói đi.
Hạng Nam nói.
Vương Trạch Vinh liền kể lại chi tiết những lời Lão bí thư nói với mình, sau khi nói xong liền nói thêm với Hạng Nam:
- Bố, con cảm thấy Lão bí thư và tổng bí thư Lâm không hài lòng về chuyện tranh đấu giữa Hạng gia với hai nhà Lưu, Bạch!
Hạng Nam nói:
- Việc này con không cần quan tâm, cứ làm tốt công việc của con là được. Nhờ Lão bí thư tới Thường Hồng thì đám người của tỉnh Giang Sơn tạm thời sẽ không chèn ép con nữa, đối với con mà nói thì đây là một cơ hội, chỉ cần kiên cường thêm một chút nữa thì chuyện tiến vào tỉnh ủy là hoàn toàn có hi vọng.
Thấy Hạng Nam không có nói chuyện của bản thân mà lại quan tâm tới mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Bố, liệu bố có bị ảnh hưởng hay không?
Hắn lo lắng cuộc tranh đấu gia tộc sẽ ảnh hưởng lớn đến Hạng Nam.
Cười một chút, Hạng Nam nói:
- Thực ra Lão bí thư và tổng bí thư Lâm đều không hề tỏ thái độ, bố dự tính được kết quả lần này, nhiều nhất bố sự tự kiểm điểm bản thân một chút mà thôi còn hai nhà Lưu Bạch thì không có quả ngọt mà ăn. Con yên tâm đi, vấn đề này cũng không quá lớn, con chỉ cần nắm chắc một chút, không thể để cho Thường Hồng lại xuất hiện chuyện gì lớn là được.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Vương Trạch Vinh ít nhiều cũng vơi được tâm sự, xem ra Hạng Nam cũng đã có sự chuẩn bị.
Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh vốn định ngồi suy ngẫm một chút, kết quả lại khó có thể như ý, không biết như thế nào mà một đống người điện thoại tới, tất cả đều là ân cần hỏi thăm, ngoại trừ điện thoại trong thành phố Thường Hồng thì còn có một số lãnh đạo trên tỉnh và các lãnh đạo ban ngành trực thuộc cũng đều gọi tới.
Vương Trạch Vinh cười khổ, những người này đều là người biết chuyện đây, đoán là sau khi nghe được lời của Lão bí thư liền nghĩ rằng mình có khả năng tiến vào tỉnh ủy, cho nên liền gọi tới để giao lưu tình cảm trước.
Vương Trạch Vinh sau khi tiếp vài cuộc điện thoại liền tắt luôn di động thông dụng.
Vương Trạch Vinh có hai số di động, một số là số mà mọi người đều biết còn một số thì chỉ có người thân cận mới biết được. Sau khi tắt số máy thông dụng kia thì Vương Trạch Vinh mới cảm thấy tai thanh tĩnh một chút.
- Ông xã, anh đang làm gì thế?
Đang tĩnh lặng ngồi nghĩ bước phát triển tiếp theo ở Thường Hồng thì Thường Hồng lại gọi điện thoại tới, vừa bấm nghe máy liền hỏi.
- Bọn em lại chạy tới chỗ nào đó?
Vương Trạch Vinh cười hỏi.
- Ha ha, chúng em đang ở huyện Nguyên Lâm, hiện giờ mọi thứ về cơ bản đều tốt, nhà máy xe điện sẽ đặt tại huyện Nguyên Lâm, Hương Băng cũng ở đây này. Chị ấy càng ngày càng có khả năng!
Vương Trạch Vinh rất là cảm phục, Tiểu Giang rõ ràng là một nhân tài buôn bán, vừa nói tới chuyện làm ăn là rất mãnh liệt, cũng không biết Long Hương Băng đi theo nàng thì sẽ học được cái gì!
- Anh đang trong nhà ở Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nói.
- He he, có trách em mang chị Hương Băng đi hay không?
Tiểu Giang vẫn tinh nghịch như vậy, đùa giỡn nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các em phải chú ý nghỉ ngơi, đừng vì buôn bán mà khiến cho suy sụp cơ thể.
- Honey, vì những lời này của anh, lần sau em sẽ cùng Hương Băng và anh P được không?
Nghe thấy Tiểu Giang nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ok liền!
Tiểu Giang không vui, gắt giọng:
- Anh đừng tưởng bở!
Vương Trạch Vinh rất hiểu ý Tiểu Giang, cười ha ha rồi cũng không có nói về đề tài này nữa.
- Anh yêu, em nghe được không ít tin tức, có người nói anh sắp tiến vào tỉnh ủy, có chuyện này hay không?
Hôm nay Tiểu Giang gọi điện thoại cũng rất hưng phấn, nàng thực không ngờ chồng của mình lại có ngày được như vậy, nhớ lại ngày cả hai còn ở xã Hoàn Thành, Tiểu Giang có cảm giác như đang nằm mơ.
Vương Trạch Vinh cũng không muốn giấu Tiểu Giang, nói:
- Có khả năng này nhưng còn chưa chắc chắn.
- Thật tốt quá!
Tiểu Giang hạnh phúc hô lên.
Hai người nhanh chóng nói tới chuyện giường chiếu, nói tới khi người nóng bừng mới thôi.
Sau khi hàn huyên cùng Tiểu Giang, tâm tình Vương Trạch Vinh lại càng tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau Vương Trạch Vinh liền đi tới tỉnh ủy.
Vừa bước vào trụ sở tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh phát hiện không khí hôm nay rất tốt, dọc đường người nhìn thấy hắn đều tranh nhau chào hỏi, ngay cả mấy người bình thường không kết giao nhiều cũng chủ động tới bắt tay với hắn.
Vừa bước vào văn phòng của Hà Vi Trạch thì Hà Vi Trạch chủ động đứng lên chìa tay ra bắt rồi nắm tay Vương Trạch Vinh nói:
- Trạch Vinh, hôm nay có chuẩn bị về Thường Hồng không?
- Bí thư Hà, tôi tới để xem ngài có dặn dò gì không rồi chút nữa sẽ trở về Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói.
Kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế salon, Hà Vi Trạch nói:
- Trạch Vinh à, lần này sau khi Lão bí thư tới đã có những đánh giá rất cao về Thường Hồng, có cậu ở Thường Hồng thì tôi rất yên tâm, tỉnh ủy cũng yên tâm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hiện tại tôi vẫn còn chút bận tâm, chuyện lần trước tỉnh định điều chỉnh bộ máy Thường Hồng khiến cho tâm lý các cán bộ dao động rất lớn. Cũng may nhờ có Lão bí thư tới mà không có rắc rối nào xảy ra!
- Ha ha, Trạch Vinh à, bộ máy lãnh đạo Thường Hồng vẫn phối hợp rất tốt, thông qua chuyến đi này của Lão bí thư để kiểm nghiệm bộ máy lãnh đạo Thường Hồng một chút. Phải nói đây là một bộ máy lãnh đạo rất có sức chiến đấu, tỉnh ủy tạm thời sẽ không điều chỉnh Thường Hồng, cậu cứ nói lại với mọi người, đừng để tư tưởng bị đè nặng.
Hôm nay thái độ của Hà Vi Trạch tốt hơn bao giờ hết, nói chuyện với Vương Trạch Vinh tỏ ra rất là thân thiết.
Tối qua sau khi trở về thì Hà Vi Trạch cũng đã ngẫm nghĩ rất lâu, hắn cẩn thận phân tích từng câu từng chữ mà Lão bí thư nói, nghĩ tới việc Vương Trạch Vinh có khả năng từ Thường Hồng mà lên cấp tiến vào tỉnh ủy, tâm tình của Hà Vi Trạch rất phức tạp. Hắn biết chỉ cần Vương Trạch Vinh tiến vào tỉnh ủy thì cơ cấu tỉnh ủy nhất định sẽ có thay đổi rất lớn, việc này phải đối phó cẩn thận mới được.
Có lời khẳng định không điều chỉnh Thường Hồng của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh liền nhẹ nhõm cả lòng, xem ra chuyện Lão bí thư tới Thường Hồng đã gây ra chấn động lớn với mọi người, Hà Vi Trạch cũng đành phải nhượng bộ.
Ra khỏi văn phòng của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh lại tới văn phòng của Lâm đo Nguyên.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh bước vào cửa, Lâm đo Nguyên cũng đứng lên nghênh đón Vương Trạch Vinh.
Thấy Vương Trạch Vinh rất là vững vàng, trong lòng Lâm đo Nguyên có phần phức tạp, hiện giờ hắn là người lãnh đạo Uông hệ ở Giang Sơn, lần này Uông Nhật Thần tới tỉnh Giang Sơn đã bí mật trao đổi với hắn. Ý tứ của Uông Nhật Thần rất rõ ràng, Lâm đo Nguyên chỉ có thể làm nốt khóa này, làm xong thì lui về, Uông Nhật Thần yêu cầu hắn trọng điểm bồi dưỡng Vương Trạch Vinh một chút, lực lượng Uông hệ sắp tới sẽ giao cho Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, tỉnh tạm thời sẽ không động tới bộ máy Thường Hồng, các cậu có thể yên tâm mà triển khai công tác. Đừng để tâm lý bị điều gì đè lên.
Lâm đo Nguyên biết Vương Trạch Vinh lo lắng chuyện gì.
Vương Trạch Vinh biết tỉnh ủy Giang Sơn sắp tới sẽ có biến động, liếc mắt nhìn quan khí của Lâm đo Nguyên một cái thì thấy quan khí của hắn cũng không có thay đổi gì, thở dài một tiếng, Lâm đo Nguyên này không có khả năng lên cao được nữa!
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì nhiều, sau khi hàn huyên cùng Lâm đo Nguyên liền rời Phượng Hải về Thường Hồng, bên Tả Quân Huy hắn cũng không thèm qua.