Tổ chức bữa ăn với gia đình Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh một lòng vùi đầu vào học tập. Trong một năm thì ngoài lén đi gặp Tiểu Giang và gặp bố mẹ cô, hắn về cơ bản không đi đâu cả. Chuyện Thường Hồng rất bình tĩnh, từ sau khi Lăng Vũ Trình bị thiệt nên không dám nhúng tay vào Thường Hồng nữa.
Sau khi ăn tối ở nhà Hạng Nam, ông gọi Vương Trạch Vinh vào thư phòng.
Thấy vẻ nghiêm túc của ông, Vương Trạch Vinh biết ông có chuyện rất quan trọng cần nói.
- Trạch Vinh, bây giờ cũng sắp kết thúc đợt học tập, con có dự tính gì không?
Hạng Nam hỏi.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Bố, có phải xảy ra chuyện gì không?
Thấy Vương Trạch Vinh nhạy cảm như vậy, Hạng Nam thầm gật đầu. Xem ra sự nhạy cảm chính trị của Vương Trạch Vinh đã tăng lên.
- Con bây giờ cũng sắp tuổi phải không?
- Còn kém mấy tháng nữa.
- tuổi đã là Thường vụ tỉnh ủy.
Hạng Nam thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh biết hôm nay Hạng Nam có điều cần nói nên ngồi đó lẳng lặng lắng nghe.
Hạng Nam lấy thuốc lá đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu, tự châm cho mình rồi nói:
- Khuyết điểm duy nhất của con bây giờ không phải là thành tích mà là tuổi.
Vương Trạch Vinh biết rõ điều này. Thành tích hắn đương nhiên không thiếu. Một năm qua Thường Hồng phát triển quá nhanh, các thành phố khác trong cả nước không thể theo kịp, hiệu quả kinh tế cũng không cần phải nói.
- Trạch Vinh, bây giờ Thường Hồng đã không còn quá nhiều ý nghĩa với con.
Vương Trạch Vinh nghe xong ông nói thì cẩn thận suy nghĩ và thấy có lý. Thường Hồng phát triển đến bây giờ, thành tích đã quá rõ ràng, không ai phủ nhận được thành tích của mình. Chỉ cần nói đến Thường Hồng thì ai cũng sẽ biết hắn là Bí thư thị ủy.
- Bố, ý của bố là con không cần tiếp tục ở lại Thường Hồng?
Nói thật Vương Trạch Vinh rất có tình cảm với thành phố Thường Hồng này. Hắn nhìn Thường Hồng từ động đất và phát triển trở lại như đứa con của mình trưởng thành, hắn cảm thấy Hạng Nam đây là muốn mình rời khỏi Thường Hồng.
- Thường Hồng bây giờ là trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới, trong đó quan hệ lợi ích quá lớn. Ở đó đúng là có nhiều ưu thế nhưng tranh đoạt lại rất mạnh.
Vương Trạch Vinh không thể không thừa nhận lời này của ông. Thường Hồng do có mình làm Bí thư thị ủy nên mới ổn định, nếu đổi sang người khác thì không biết chừng sẽ tan xương nát thịt.
Nhiều phái người ở Thường Hồng như vậy, bọn họ sợ mình, đương nhiên là sợ lực lượng khổng lồ sau lưng mình. Từ lời Hạng Nam nói có thể thấy mình hoàn toàn khống chế Thường Hồng đã làm không ít người phản đối, có lẽ đây là đang gây áp lực.
Vương Trạch Vinh gật đầu và hiểu ý Hạng Nam.
Hạng Nam nói:
- Con có thể hiểu là tốt rồi. Một năm qua mọi người đều nhịn quá nhiều, không thể nào để con một mình hưởng thành quả.
- Vâng, có đôi khi lui một bước đi càng xa hơn.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đối với con mà nói có mấy sự lựa chọn. Với thành tích bây giờ thì con có thể tiến thêm bước nữa. Nhưng tuổi của con lại là một vấn đề. Con còn quá trẻ nếu bây giờ mạnh mẽ đưa lên thì không phải không được, con sẽ rất oai phong nhưng không có lợi cho sự phát triển của con. Bố không hy vọng con tiếp tục ở lại tỉnh Giang Sơn.
Vương Trạch Vinh biết sự quan tâm của Hạng Nam dành cho mình. Việc này hắn cũng đã nghĩ. Nếu bây giờ mà đảm nhiệm chức Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Giang Sơn thì không lợi cho sự phát triển.
- Việc này con cũng đã nghĩ tới. Nếu cứ như vậy mà lên tỉnh thì khó đạt được thành tích quá lớn.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Với công tác của con ở Thường Hồng thì bây giờ dù lên tỉnh công tác, thành tích cũng không vấn đề gì. Quan trọng là con muốn mau chóng tiến thêm bước nữa thì có chút khó khăn. Lấy thành tích ở Thường Hồng, từ từ lên chức thì con cũng sẽ thành người đứng đầu một tỉnh. Nhưng như vậy cần thời gian rất dài.
Hạng Nam nói thêm:
- Ngoài ra một khả năng là con lên Trung ương công tác. Con là Thường vụ tỉnh ủy nên dù tới các bộ cũng có một chức tốt nhưng bố không hy vọng con đi như vậy. Nếu là như vậy con chỉ có thể trở thành một lãnh đạo bộ mà thôi, bố rất hy vọng vào con.
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Bố cũng biết đó, con bây giờ rất thỏa mãn với cuộc sống.
Vương Trạch Vinh đây là nói thật. Mấy năm trước là một cán bộ xã, bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, đây đúng là ngồi tên lửa mà lên chức. Hắn thấy mình như đang nằm mơ.
Hạng Nam cười cười nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Không gì là thỏa mãn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Trước đây con nghĩ chỉ được làm một Trưởng phòng là đã thỏa mãn rồi. Không ngờ mới hơn đã thành Thường vụ tỉnh ủy, bây giờ con cảm thấy mình có trách nhiệm. Trước đây con nghe người ta nói làm quan tạo phúc một phương thì nghĩ chỉ là nói cho có. Bây giờ con thấy khác, mỗi khi tiến bộ là con cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng hơn vài phần. Bây giờ áp lực trên vai con càng lúc càng lớn, con lo mình không làm tốt.
Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, con đã trưởng thành. Quan viên có trách nhiệm với dân thì mới đủ tư cách. Con có thể cảm nhận được trách nhiệm là cơ bản của một quan chức. Con từng là người bình thường, con có tình cảm với dân chúng. Tiền đối với con mà nói đã không quan trọng, quyền lực cũng đã rất lớn. Phụ nữ đối với con thì càng không quan trọng.
Nghe thấy thế Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ. Hạng Nam đây là nói thật. Quan chức bình thường nhất định tồn tài về tiền, sắc. Nhưng hắn đã đủ hết, quyền lực cũng lớn.
- Chúng ta là người theo chủ nghĩa duy vật nhưng có vài thứ cũng cần chấp nhận. Người xưa nói tích đức không phải là mê tín, đây là tiêu chuẩn đạo đức của con người. Chúng ta may mắn hơn người bình thường, trong tay nắm giữ quyền lực. Dựa vào cái gì mà chúng ta có quyền lực như vậy, con có nghĩ tới không?
Vương Trạch Vinh lúc này đột nhiên cảm thấy trên người Hạng Nam tản mát ra chính khí rất mạnh.
Hắn ngẩn ra, hơn một năm qua bởi vì Hạng Nam đại biểu Hạng gia và làm một số chuyện khiến Vương Trạch Vinh rất thất vọng. Theo hắn nghĩ Hạng Nam là người lão luyện trong chốn quan trường, không có mấy chính khí. Nhưng bây giờ lại thấy không phải thế.
- Bố, con biết ý bố. Đó chính là phải hết lòng phục vụ quần chúng nhân dân.
Vương Trạch Vinh nói.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Con nói đúng. Đảng và nhân dân cho chúng ta quyền lực, không phải hy vọng chúng ta không làm gì. Mà là hy vọng chúng ta có thể dùng quyền này phục vụ nhân dân. Con nhất định phải nhớ điểm này.
Hạng Nam nói nhiều nội dung như vậy nên trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh không thể suy nghĩ hết:
- Bố, ý của bố là?
- Trạch Vinh, bố nghĩ như thế này. Không thể lấy được mất trong lúc nhất thời mà nhìn mọi việc, con đường của con còn dài. Bố hy vọng con có thể dùng vài năm đi qua ít nhất ba tỉnh, chỉ có như vậy thì không gian của con mới rất lớn.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu kỳ vọng của Hạng Nam đối với mình. Lãnh đạo trung ương có ai không từng nhận chức ở vài nơi.
Nghe Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không theo kịp.
Hạng Nam nói:
- Con nếu muốn tiến thêm bước nữa ở tỉnh Giang Sơn, ở đây tranh đoạt rất mạnh nên không dễ chuẩn bị. Bố nghĩ như thế nào, chỉ cần con bỏ ra Thường Hồng thì sẽ dễ xử lý. Có thể chọn cho con một nơi tương đối kém một chút làm Phó bí thư Tỉnh ủy, kiêm nhiệm vị trí Bí thư thị ủy tỉnh thành. Cứ như vậy không gian phát triển của con sẽ rất lớn.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút thì thấy mình mặc dù đã công tác ở tỉnh Sơn Nam, bây giờ lại đang ở tỉnh Giang Sơn, tính ra là hai nơi. Đi một nơi nữa cũng là lựa chọn không tệ.
- Con nghe bố.
Vương Trạch Vinh gật đầu đồng ý với việc này.
Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh đồng ý, ông nói:
- Trạch Vinh, đường này mặc dù là đường tắt để đi lên đỉnh nhưng con phải chuẩn bị về tâm lý. Nếu con xảy ra vấn đề ở nơi nào đó hoặc không thể bắt được công việc thì đường tiến tới của con đã hết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Điều này con biết, chỉ có thể làm cho từng nơi phát triển tốt thì đường phát triển mới tốt.
Hạng Nam cười ha hả nói:
- Chuyện Bắc Kinh có chúng ta, chuyện cơ sở phải dựa vào con.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có phương hướng cụ thể không bố?
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Việc này mới là suy nghĩ của bố, vài hôm nữa bố sẽ đi bàn với Bí thư Uông.
Nghĩ đến Bí thư Lâm từng nói với mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này còn có ý của Bí thư Lâm.