Kỳ học còn chưa kết thúc thì tin Vương Trạch Vinh sẽ đến Tỉnh Bắc Dương đã được truyền ra. Vương Trạch Vinh biết mình cần phải làm bây giờ chính là chú ý vào việc học, ngoài việc đặc biệt thì hắn sẽ không quản chuyện tỉnh Giang Sơn nữa. Hắn vốn nghĩ các người đi theo mình sẽ sao, nhưng sau đó hắn đã nghĩ kỹ thì mỗi người muốn trưởng thành phải dựa vào chính sự cố gắng của mình.
Vương Trạch Vinh cũng biết một điều trong những người đi theo có không ít người thấy mình có chỗ dựa mạnh nên mới theo. Lần này rời Thường Hồng cũng là cơ hội, có thể xem tình hình cán bộ tỉnh Giang Sơn.
Mấy hôm nay Vương Trạch Vinh quyết định không nghe điện, ngoài nhân vật rất quan trọng ra thì người khác gọi hắn sẽ không tiếp.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh còn có một việc đó là nghiên cứu vấn đề xây dựng và phát triển trụ sở công nghiệp. Mỗi ngày hắn đều vào thư viện, hỏi chuyên gia …
Đang khi Vương Trạch Vinh chăm chú học tập thì nhận được điện của văn phòng Trung ương Đảng, yêu cầu hắn lập tức đến văn phòng, Tổng bí thư muốn gặp.
Nghĩ đến Bí thư Lâm muốn gặp mình, Vương Trạch Vinh biết rốt cuộc đã có quyết định.
Đây là lần đầu tiên Vương Trạch Vinh vào đây, nhìn xung quanh Vương Trạch Vinh thấy thật khí thế.
Rất nhanh có người dẫn Vương Trạch Vinh đi gặp Chánh văn phòng Trần Hoa Kỳ.
- Đi theo tôi.
Trần Hoa Kỳ không nói gì mà trực tiếp dẫn Vương Trạch Vinh đến một nơi đề phòng nghiêm nghị.
Thực ra nơi này quá nghiêm mật, Vương Trạch Vinh càng thấy tình hình ở chỗ Tổng bí thư nghiêm ngặt hơn.
Đi vào một phòng, Trần Hoa Kỳ đi một lúc rồi quay lại nói với Vương Trạch Vinh:
- Có phút.
Tổng bí thư đang ngồi ở trong một căn phòng xem gì đó. Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, ngài bỏ xuống, dùng bút phê vài chữ rồi nói với Trần Hoa Kỳ:
- Phải tra xét cụ thể.
Trần Hoa Kỳ cầm và đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh phát hiện trong phòng có một người lẳng lặng ngồi đó như bảo vệ.
Nhìn người đó, Vương Trạch Vinh không hề thấy có gì đặc biệt. Nhưng nếu không cẩn thận chú ý thì không phát hiện sự tồn tại của y. Dựa vào quan khí, Vương Trạch Vinh cảm thấy người này tạo cho mình cảm giác rất nguy hiểm. Hắn tin mình mà có bất cứ động tác gì uy hiếp Bí thư Lâm thì người này sẽ lập tức giết mình.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, chúng ta lại gặp.
Bí thư Lâm cười nói với Vương Trạch Vinh.
- Kính chào Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh cung kính nói.
- Ngồi đi.
Vương Trạch Vinh ngồi nửa mông trên ghế, cố ưỡn thẳng lưng.
- Ha ha, không cần khẩn trương, cứ coi như người nhà mình đi.
Vương Trạch Vinh không biết Bí thư Lâm đang suy nghĩ một chuyện. Ngài thấy Vương Trạch Vinh vào liền lập tức nghĩ đến chuyện Uông Nhật Thần làm, không ngờ cho cháu gái thành vợ bé của Vương Trạch Vinh. Bí thư Lâm nhìn Vương Trạch Vinh mà thấy khá thú vị.
Thấy Vương Trạch Vinh có vẻ khẩn trương, Bí thư Lâm không nói chuyện này. Ngài nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Học ở trường Đảng trung ương thế nào rồi?
- Học được rất nhiều kiến thức, ánh mắt cũng mở rộng ra.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh đây là nói thật. Trong một năm học tập, Vương Trạch Vinh thu hoạch không chỉ một hai điều. Sau khi học tập một cách nghiêm túc khiến lý luận chính trị của hắn tăng nhiều.
- Rất tốt, lần trước tôi đã nói sẽ không ngừng đưa đồng chí đến một vài địa phương rèn luyện. Tôi tin đồng chí đã chuẩn bị về tư tưởng.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
- Trung ương có dự định điều đồng chí tới Tỉnh Bắc Dương công tác, tin tưởng tin này đồng chí đã biết. Đồng chí thấy sao?
Bí thư Lâm nói thẳng việc sẽ điều Vương Trạch Vinh tới Tỉnh Bắc Dương.
- Tôi kiên quyết phục tùng quyết định của tổ chức. Dù tổ chức điều tôi đến đâu, tôi cũng sẽ cố gắng công tác, quyết không phụ lòng tin của Trung ương.
- Rất tốt, bây giờ tôi sẽ nói chuyện với đồng chí về tình hình Tỉnh Bắc Dương.
Vương Trạch Vinh ngồi đó mà có chút khó hiểu. Theo lý thì mình chỉ là một Phó bí thư Tỉnh ủy, nói chuyện chỉ cần Ban Tổ chức cán bộ Trung ương. Sao Bí thư Lâm lại tự mình nói chuyện.
Mặc dù khó hiểu nhưng Vương Trạch Vinh vẫn chăm chú lắng nghe.
- Đồng chí hiểu như thế nào về Tỉnh Bắc Dương?
Nghe Bí thư Lâm hỏi mình về tình hình Tỉnh Bắc Dương, Vương Trạch Vinh rất nhanh suy nghĩ. Bí thư Lâm hỏi như vậy là biết mình đã rõ sẽ tới Tỉnh Bắc Dương, nếu như mình nói không biết thì Bí thư Lâm nhất định cho mình là không quang minh chính đại. Nếu mình nói quá nhiều thì Bí thư Lâm lại cho rằng mình quá chú ý đến Tỉnh Bắc Dương.
Ở việc này cần phải có thái độ phù hợp.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lâm, từ sau khi nghe thấy tin tôi sẽ tới Tỉnh Bắc Dương công tác, tôi cũng đã tìm hiểu một chút tình hình Tỉnh Bắc Dương. Chẳng qua chỉ là hơi hiểu một chút mà thôi.
Bí thư Lâm nhìn Vương Trạch Vinh rồi khẽ gật đầu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Theo tôi biết Tỉnh Bắc Dương là trụ sở công nghiệp trước đây, bây giờ theo nền kinh tế thị trường phát triển, Tỉnh Bắc Dương tồn tại nhiều vấn đề. Số công nhân thất nghiệp đứng hàng đầu Trung Quốc, nghe nói còn tồn tại một số quan chức vi phạm pháp luật, bây giờ hơi loạn.
Vương Trạch Vinh nói đến đây liền ngậm miệng.
Bí thư Lâm từ từ nói:
- Ừ, điều này nói rõ đồng chí đã biết một chút tình hình, rất tốt.
Thấy Bí thư Lâm không hỏi nữa, Vương Trạch Vinh nuốt lời chuẩn bị nói ra vào bụng. Bây giờ không thể nói nhiều.
- Trạch Vinh, đồng chí là nhân viên Thập cục, là lãnh đạo tỉnh, thân phận này đối với đồng chí là rất quan trọng. Trải qua Trung ương nghiên cứu và quyết định do đồng chí giữ chức Thường vụ thị ủy, Phó bí thư Tỉnh Bắc Dương, kiêm nhiệm Bí thư thị ủy Xuân Dương. Đồng chí có gì cần nói không?
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, Bí thư Lâm sao lại nhắc đến thân phận kia của mình, chẳng qua hắn vội vàng nói:
- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức, nhất định cố gắng công tác.
- Đồng chí vừa nói một nội dung rất quan trọng. Tỉnh Bắc Dương bây giờ rất phức tạp, lần này đưa đồng chí tới Tỉnh Bắc Dương chính là Trung ương tin tưởng đồng chí, rất hy vọng vào đồng chí. Có thể làm tốt công tác hay không thì đó là thử thách đối với đồng chí.
Bí thư Lâm nghiêm túc nói.
Lúc này Trần Hoa Kỳ đi vào nói với Bí thư Lâm:
- Bí thư, đã đến giờ.
Bí thư Lâm đứng dậy nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi sẽ chú ý đến công tác của đồng chí.
Nói xong Bí thư Lâm đi ra ngoài.
Từ văn phòng Trung ương Đảng đi ra, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu. Từ lời của Bí thư Lâm, hắn thấy có áp lực lớn.
Tỉnh Bắc Dương chẳng lẽ thực sự phức tạp như vậy?
Vương Trạch Vinh cảm thấy lần này Trung ương điều mình tới Tỉnh Bắc Dương công tác không đơn giản như vậy. Từ thái độ của Bí thư Lâm có thể thấy ngài rất hy vọng vào việc mình tới Tỉnh Bắc Dương.
Chuyện như vậy chỉ có thể hỏi Hạng Nam.
Về nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh gọi điện cho ông.
Nói tình hình gặp Bí thư Lâm ra, Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, điều con đến Tỉnh Bắc Dương chính là cơ hội của con. Tình hình Tỉnh Bắc Dương rất phức tạp, con đến đó thì phải tiến từng bước, không được nôn nóng.
Hạng Nam không nói rõ tình hình.
Vương Trạch Vinh mở máy tính và lên mạng tìm tin tức về Tỉnh Bắc Dương.
Lần này Vương Trạch Vinh rất cẩn thận phân tích xem có vấn đề gì không?
Bí thư tỉnh ủy Tỉnh Bắc Dương Tư Mã Sơn đã đảm nhiệm hai khóa.
Thấy thế, Vương Trạch Vinh rất khó hiểu, Bí thư tỉnh ủy này không ngờ ngồi vững như vậy.
Chủ tịch tỉnh là Chu Kiến Đào còn làm ở Tỉnh Bắc Dương lâu hơn. Không ngờ đầu tiên làm Bí thư thị ủy Xuân Dương, sau đó thành Phó chủ tịch tỉnh, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, chủ tịch tỉnh, con đường phát triển mấy năm qua rất thuận lợi.
Lại xem tình hình gần đây, bởi vì Thành phố Xuân Dương xuất hiện một vụ án hủ bại nên nguyên Bí thư thị ủy Xuân Dương Triệu Quốc Hoa mất chức, Phó bí thư Tỉnh ủy mới tới bị liên lụy và điều ra khỏi Tỉnh Bắc Dương.
Quá phức tạp.
Vương Trạch Vinh dựa vào kinh nghiệm vài năm công tác đã thấy vấn đề ở đâu. Nhưng cẩn thận phân tích tình hình Tỉnh Bắc Dương thì thấy có nhiều tin tức nói là Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh Bắc Dương là cán bộ tốt.