Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh gần như đi khắp Xuân Dương, nhìn thấy vẻ ngoài phồn vinh nhưng trong đó lại có nhiều mảng tối.
Đi đến mấy công ty cũ kỹ, Vương Trạch Vinh nghe thấy không ít chuyện khó khăn của công nhân mất việc.
Ngồi trong xe, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất không tốt.
Nhìn tình hình của Xuân Dương, ai có thể từ đó nhìn ra thực tế?
Trên đường đi, Vương Trạch Vinh nghe thấy không ít chuyện quan chức hủ bại.
Nhân lúc Vương Trạch Vinh đi Wc, tên béo ở bên nhỏ giọng nói với Dung Tổ Hải:
- Đại ca, anh nói thằng này là người như thế nào, sao đi khắp các công ty khó khăn thế, hỏi thăm tình hình Xuân Dương làm gì?
- Đúng thế, hắn còn trẻ như vậy thì dù có làm quan cũng không to, hỏi việc này làm gì?
Ả phụ nữ rất tức tối vì Vương Trạch Vinh đã đấm vào mắt mình.
- Đừng nhiều chuyện, tao thấy y hỏi thăm nhiều về tình hình Thị ủy và Ủy ban Xuân Dương, có lẽ không nhất định là người làm quan.
Dung Tổ Hải mới đầu còn cảm thấy Vương Trạch Vinh là người có lai lịch lớn. Nhưng theo hiểu biết của y về quan chức thì Vương Trạch Vinh không giống đám quan chức bình thường. Có quan nào mà đi lung tung như vậy?
- Anh nói y không làm quan vậy là người như thế nào?
Ả phụ nữ hỏi.
- Cái này khó nói. Nghe chuyện chính quyền, võ giỏi như vậy chẳng lẽ là đặc vụ, gián điệp?
Dung Tổ Hải lẩm bẩm một tiếng.
- Đại ca, không phải chứ, nếu là người như vậy thì chúng ta chết chắc, mau đi báo cảnh sát.
Mặt tên béo tái mét lại:
- Đại ca, mấy người chúng ta dọa đám công nhân tỉnh ngoài tới còn được. Nếu như giết người phóng hỏa thì em không dám.
- Muốn chết à. Nếu hắn xảy ra chuyện thì đồng bọn của hắn không giết chúng ta ư? Đưa hắn đến chỗ Trầm lão đại đi.
Dung Tổ Hải sợ tái mặt lại.
- Đó là xã hội đen thực sự.
- Có thể bắt được hắn hay không thì xem Trầm lão đại. Cho dù xảy ra chuyện chúng ta cũng có thể thoát mà.
- Vẫn là đại ca lợi hại.
Vương Trạch Vinh không biết bọn chúng đang tính kế mình, hắn lên xe.
- Đại ca, bọn này đưa anh đến câu lạc bộ ngầm ở Xuân Dương được không?
Câu lạc bộ ngầm?
Vương Trạch Vinh rất tò mò với nơi này.
- Tại sao lại gọi là câu lạc bộ ngầm?
- Ha ha, đây là cách gọi của mọi người, ở đó làm việc gì cũng rất an toàn.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh nói:
- Có người bảo kê?
Tên béo gật đầu nói:
- Không có nhân vật lớn bảo vệ thì nơi đó sao mở được. Ngài yên tâm, ở đó tuyệt đối an toàn. Chỉ cần có tiền thì muốn làm gì cũng được.
- Được, đi xem một chút.
Vương Trạch Vinh giật mình, Xuân Dương có quá nhiều thứ không muốn người khác biết. Cũng may có mấy người này nếu không sao hắn biết còn chỗ đó.
Từ xa xa đã thấy một tòa nhà cao tầng, bên trên treo tấm biển tập đoàn Bắc Xuyên.
Xe rất nhanh tới đó.
Đưa mắt nhìn thì ở đây ngoài tòa nhà cao tầng ra, diện tích bên dưới cũng rất lớn. Mặc dù là ngày mưa tuyết nhưng nơi đây được quét dọn rất sạch sẽ.
- Rất quy củ.
Vương Trạch Vinh thấy bảo vệ ăn mặc chỉnh tề, hành động rất lễ phép.
- Mấy em bé bên trong rất ngon.
Ả phụ nữ bên cạnh rất khó chịu, một lần nữa cãi nhau với tên béo.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã biết hai người này là vợ chồng.
Đi theo Dung Tổ Hải, đám người tiến vào tòa nhà.
Trên đường đi, Vương Trạch Vinh không thấy có gì mờ ám ở đây.
Vương Trạch Vinh nói với Dung Tổ Hải:
- Không có gì đặc biệt mà.
Dung Tổ Hải cười nói:
- Ở đây tiền quyết định tất cả. Chúng tôi không có tiền nên chỉ có thể mang ngài xem một chút. Nếu muốn biết rõ thì ít nhất phải có ngàn.
- Dùng thẻ được chứ?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Không vấn đề gì.
- Được rồi, anh tìm chỗ đặc sắc nhất cho tôi xem.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, mấy người nhìn nhau. Dung Tổ Hải nói:
- Đặc sắc nhất ở đây là sòng bạc, ngài muốn xem?
Thấy Vương Trạch Vinh gật đầu, Dung Tổ Hải đi tới nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ.
Rất nhanh mấy người đi vào thang máy.
Thang máy không phải tiến lên mà hạ xuống.
Ra thang máy, Vương Trạch Vinh thấy ở đây rất náo nhiệt. Một đại sảnh dưới lòng đất bày đủ dụng cụ đánh bạc, các cô nữ nhân viên phục vụ đang không ngừng hướng dẫn mọi người đặt cược.
- Đại ca thấy không, đám phụ nữ này đều có giấy kiểm tra, hàng ngày kiểm tra một lần, tuyệt đối không có bệnh. Chỉ cần người đi vào là có thể thoải mái ngủ với gái.
Vương Trạch Vinh nhìn những căn phòng đóng chặt cửa mà vô cùng sợ hãi. Nếu không đi theo bọn họ thì ai biết dưới tòa nhà cao tầng này lại có tình hình như vậy.
- Quý khách, muốn đổi bao tiền?
Một cô gái ngọt ngào nói.
Đưa thẻ tới, Vương Trạch Vinh nói:
- Đổi giúp tôi ngàn.
Hắn thấy quy định trên cửa, người đi vào ít nhất cần ngàn tiền đánh bạc.
- Một người sao?
Cô gái nói.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ ra mỗi một người ngàn, nếu đổi ngàn tiền bạc thì chỉ một mình hắn được đi vào.
- Các người ở ngoài chờ tôi.
Vương Trạch Vinh không muốn bỏ tiền ra cho đám người kia.
Thấy Vương Trạch Vinh đổi tiền đi vào, tên béo bĩu môi nói:
- Keo kiệt.
Ả phụ nữ cũng nói:
- Còn tưởng có thể dùng tiền của hắn để chơi, không ngờ gặp kẻ keo kiệt.
Mấy người rất buồn bực đi theo nhân viên phục vụ ra ngoài.
Vương Trạch Vinh cầm tiền đi xung quanh mà xem, thi thoảng chơi một chút. Nhìn tình hình ở đây, Vương Trạch Vinh rất khiếp sợ.
- A.
Vương Trạch Vinh nhìn theo tiếng kêu thì thấy một cô gái chơi bài tức giận nhìn một nam nhân viên phục vụ. Có lẽ nam nhân viên phục vụ làm đổ rượu lên người ả.
Khi mọi người đang nhìn thì không biết từ đâu có mấy nhân viên bảo vệ chạy tới.
- Các người làm gì vậy hả, thuê phục vụ mà như vậy sao. Bộ váy này của tôi hơn ngàn đó.
Ả phụ nữ lớn tiếng nói.
- Chặt tay nó.
Một tên bảo vệ hung hãn trừng mắt nhìn nam nhân viên phục vụ, sau đó một bảo vệ đi lên rút đao ra chém đứt tay đối phương.
Rất chuyên nghiệp.
Máu lập tức từ tay nam nhân viên phục vụ bắn ra.
Vương Trạch Vinh không ngờ người ở đây lại là như vậy.
Mọi người rất kinh ngạc, các nhân viên phục vụ khác rất nhanh đến đưa tên kia ra ngoài, có không ít người đi tới lau dọn vết máu.
- Đây là ngàn tiền bạc, mời chị nhận.
Một nữ nhân viên phục vụ bê một mâm tiền đưa tới trước mặt ả phụ nữ.
- Được rồi, mọi người tiếp tục.
Tên bảo vệ dẫn đầu lớn tiếng nói rồi mang người rời đi.
Bởi vì đứng xa, Vương Trạch Vinh ngạc nhiên nhìn tất cả. Vừa nãy hắn cũng muốn cứu nhưng đứng quá xa nên không thể làm gì được.
Chuyện cứ thế xảy ra trước mắt mình, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình quá bất lực.
Nhìn vị trí trước mặt vẫn náo nhiệt, mọi người coi như chưa xảy ra chuyện gì, Vương Trạch Vinh thấy mình như đang nằm mơ.
Vương Trạch Vinh không còn tâm trạng nào nữa, hắn ra đổi tiền rồi về.
Khi đi ra, Vương Trạch Vinh thấy Dung Tổ Hải đang nói chuyện gì đó với một người đàn ông trung niên béo mập.
Thấy Vương Trạch Vinh đi ra, chỉ thấy Dung Tổ Hải nói với người đàn ông:
- Đây là ông chủ mới tới Xuân Dương.
- Đại ca, chúng tôi còn có việc, hai người nói chuyện.
Dung Tổ Hải nói với Vương Trạch Vinh rồi rời đi.
Thấy mấy người rời đi, Vương Trạch Vinh nhìn người đàn ông trung niên.
- Nói, là người băng nào?
Tên béo nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
- Tôi không ở băng nào cả, đến Xuân Dương thăm quan.
Vương Trạch Vinh nói.
- Biết đây là đâu không?
- Không phải tập đoàn Bắc Xuyên sao?
Vương Trạch Vinh nói.
- Ha ha, biết là tốt. Ở đây đúng là tập đoàn Bắc Xuyên, nếu biết tình hình ở đây thì có phải nên nói gì không?
- Ha ha, một nơi rất được.
Vương Trạch Vinh nói.
- Ha ha, tốt rồi. Tập đoàn Bắc Xuyên là tập đoàn chính quy, hy vọng anh thích.
Nói xong tên béo đi vào trong.
Vương Trạch Vinh biết mình sẽ bị theo dõi.