Vương Trạch Vinh vừa về nhà thì Mạc Đại Bưu gọi tới hỏi hắn đã ăn cơm chưa.
Trong thời gian này Mạc Đại Bưu đang rất cố gắng công tác, xem ra có tình hình mới nên y mới gọi cho Vương Trạch Vinh.
Vào một quán cơm nhỏ, Vương Trạch Vinh cười nói với Mạc Đại Bưu:
- Sao tìm được nơi này?
Mạc Đại Bưu sớm đã đứng ở cửa đón vội vàng nói:
- Ở đây rất yên tĩnh, đồ ăn ngon. Là một người Giang Sơn mở ra.
Nhìn Mạc Đại Bưu, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Mạc Đại Bưu mặc dù là Cục trưởng cục Công an nhưng xem ra vẫn chưa tạo được uy tín. Ăn cơm cũng không thể tùy ý như ở Hoa Khê. Với năng lực của Mạc Đại Bưu mà không thể tạo dựng uy tín ở cục Công an, điều này có thể thấy tình hình ở đây phức tạp như thế nào.
Đi lên tầng ba, Mạc Đại Bưu dẫn Vương Trạch Vinh vào một căn phòng.
Thấy Mạc Đại Bưu cẩn thận như vậy, Vương Trạch Vinh hơi động tâm.
Biết Long Dũng Đình là thân tín của Vương Trạch Vinh, Mạc Đại Bưu không giấu gì Long Dũng Đình. Sau khi đồ ăn được mang lên, y nói với nhân viên phục vụ:
- Không cần mấy người.
Sau đó Mạc Đại Bưu nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Vương, tình hình Xuân Dương rất phức tạp.
- Không phức tạp thì cần gì chúng ta đến đây.
Vương Trạch Vinh nói.
Lấy một tập tài liệu ra, Mạc Đại Bưu đưa cho Vương Trạch Vinh:
- Tôi phát hiện một vài thứ ở nhà mình.
Vương Trạch Vinh cầm lên.
Thứ này xuất hiện ở nhà Mạc Đại Bưu nói rõ ở Xuân Dương còn nhiều người muốn thay đổi.
Đây là một bức thư tố cáo, bên trên nói Nhà máy Cơ khí Xuân Dương không ngừng xâm chiếm tài sản quốc gia. Nhà máy Cơ khí Xuân Dương là một công ty có tài sản gần trăm triệu nhưng trong quá trình cải cách thì đám lãnh đạo công ty đã tham ô, xâm chiếm tài sản quốc gia, sau đó bên Thống kê đánh giá tài sản Nhà máy Cơ khí chỉ có triệu và bán. Sau khi cải cách các lãnh đạo đều chiếm cổ phần nhất định trong công ty mới.
Trong bức thư còn có cả bản coppy chỉ số tài chính.
Nội dung tài liệu này xem ra rất thật.
Xem xong tài liệu khiến tâm trạng Vương Trạch Vinh rất không tốt. Hắn không ngờ tình hình lại là như vậy.
Mặc dù có thứ này nhưng Vương Trạch Vinh không định lấy ra. Tình hình Xuân Dương bây giờ rất phức tạp, mình không có người đáng tin. Đối phương nếu âm thầm đặt ở chỗ Mạc Đại Bưu, như vậy là không tin vào chính quyền, có lẽ đã tố cáo không ít nơi nhưng không có kết quả.
- Bí thư Vương, theo tôi biết Xuân Dương vì có không ít công ty cũ nên mấy năm nay lần lượt cải tổ, không ít công ty khổng lồ cũng cải tổ.
Vương Trạch Vinh hiểu ý của Mạc Đại Bưu. Từ tình hình Nhà máy Cơ khí Xuân Dương có thể thấy trong này tồn tại rất nhiều vấn đề. Quan thương cấu kết.
Tài sản lớn như vậy nếu không có người đứng sau thúc đẩy thì sao có thể thành công.
Nghĩ đến công nhân về hưu của Nhà máy Cơ khí Xuân Dương nằm trên đường tàu khi mình vừa tới, lại nghĩ tới việc Cận Trung Thuận vội vàng chạy đi giải quyết vấn đề, Vương Trạch Vinh hơi động tâm. Chẳng lẽ đám người Cận Trung Thuận có vấn đề?
Muốn điều tra chuyện này thì cơ quan công an nhất định phải nằm trong tay mình. Bây giờ hắn chưa làm được, bên Ủy ban kỷ luật cũng không rõ. Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy mà không có binh tướng gì.
- Anh bắt đầu điều tra một chút, lần cải tổ này ai có lợi, chỗ dựa của bọn họ như thế nào. Ngoài ra ai phụ trách công tác kiểm kê khi đó.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
- Bí thư Vương, việc này tôi đã sớm điều tra.
Không ngờ Mạc Đại Bưu làm nhanh như vậy. Hắn khẽ gật đầu, Mạc Đại Bưu này cũng có bản lĩnh mà điều tra khi ở tình hình rất phức tạp như vậy.
- Mua Nhà máy Cơ khí là tập đoàn Cự Phong Xuân Dương, Chủ tịch là một phụ nữ trẻ tuổi tên Quản Ngọc Hân.
Vương Trạch Vinh nói:
- Biết tình hình của Quản Ngọc Hân không?
- Ngoài xinh đẹp và có tiền ra thì không biết.
- Vậy bên thống kê?
- Người phụ trách thống kê bây giờ đã điều khỏi Xuân Dương, tên Hà Tư Thành, giờ là phó giám đốc Sở tài chính, nghe nói là người của Tư Mã Sơn.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra. Việc này không chỉ của riêng Xuân Dương, nhất định có người trong tỉnh. Hắn tin Tư Mã Sơn có khả năng dính dáng đến việc này.
Mạc Đại Bưu còn nói thêm:
- Lúc ấy phụ trách cải tổ là Phó thị trưởng Hứa Thư Lâm.
Nghe thấy Hứa Thư Lâm phụ trách việc này, Vương Trạch Vinh nghĩ tới Phó thị trưởng bình thường không nói gì.
Các vấn đề đều chỉ vào Tư Mã Sơn, chẳng lẽ Quản Ngọc Hân chỉ là đặt ra cho có? Vương Trạch Vinh đột nhiên có suy nghĩ này.
Nghĩ đến mấy năm qua Xuân Dương có không ít công ty cải tổ, rất nhiều công nhân mất việc, Vương Trạch Vinh cảm thấy vấn đề ở Bắc Dương rất nhiều. Ở nơi nào cứ dính tới cải tổ thì tài sản quốc gia nhất định sẽ mất, con số này không hề nhỏ.
Mạc Đại Bưu sau khi nhận được bức thư tố cáo liền điều tra và thấy tình hình rất phức tạp. Là người nhiều kinh nghiệm trong hệ thống công an, thấy đủ dấu hiệu nhằm vào Tư Mã Sơn, y rất sợ hãi. Nếu là như vậy thì Bắc Dương sẽ động đất.
Mình chỉ là một Cục trưởng cục Công an thành phố nhỏ nhoi, đối mặt nhiều quái vật lớn như vậy thì sao có thể chịu nổi.
Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Mạc Đại Bưu thở dài một tiếng, bây giờ chỉ hy vọng Bí thư Vương chịu được áp lực.
- Tình hình cục Công an thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh đột nhiên nói.
- Rất phức tạp, lãnh đạo các phòng ban về cơ bản không thể dùng.
Mạc Đại Bưu thở dài một tiếng.
Vương Trạch Vinh nhìn Mạc Đại Bưu và nói:
- Anh đưa ra phương án cạnh tranh trong toàn bộ nhân viên. Mọi người toàn bộ cạnh tranh vị trí, tôi lên Bắc Kinh đề nghị thí điểm, đổi toàn bộ lãnh đạo.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Mạc Đại Bưu rất vui và nói:
- Thực ra cấp dưới ở cục Công an có nhiều người có thể dùng, quan trọng là bọn họ không có cơ hội. Nếu toàn bộ nhân viên cạnh tranh thì sẽ mở được lỗ hổng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh phải chuẩn bị sẵn về tư tưởng, dù là tỉnh hay thành phố thì áp lực của anh cũng rất lớn.
- Ha ha, sợ gì chứ, có Bí thư Vương đứng trên thì còn sợ gì.
- Việc này vừa làm thì anh nhất định đắc tội nhiều người. Anh phải chú ý an toàn.
Vương Trạch Vinh nói.
Mạc Đại Bưu nói:
- Tôi còn sợ điều này sao?
Vương Trạch Vinh lúc này nghĩ tới nhiều công ty tồn tại vấn đề như vậy, hắn thấy mình đã chạm được vào một góc vấn đề. Nếu Trung ương đưa mình tới đây thì mình phải xử lý mọi việc.
Về đến nhà, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần và nói rõ tình hình.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần nói:
- Thực ra sớm đã phát hiện Bắc Dương có vấn đề nhưng rất nhiều chuyện liên quan quá lớn, nhân viên quá nhiều nên động Bắc Dương sẽ ảnh hưởng toàn cục. Bắc Dương lại là trụ sở công nghiệp lớn, nổi tiếng trên thế giới. Nếu làm quá lớn thì sẽ ảnh hưởng quốc tế.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu Trung ương không phải không biết, mà là có điều lo lắng.
- Chẳng lẽ không xử lý?
Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.
- Trạch Vinh, đưa cháu đến đó chính là thử thách của Trung ương với cháu. Làm tốt thì tiền đồ của cháu rất lớn, làm lớn thì cháu cũng không có vấn đề gì. Có mấy người các ông che chở thì không ai có thể làm gì cháu. Đổi lại địa điểm là được, chỉ là sự phát triển của cháu đã kết thúc.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu ý của Trung ương, mình chính là người đạp bom đạn mà đi tới.
- Cháu có thể có ủng hộ như thế nào?
Nếu là ý của Trung ương, Vương Trạch Vinh đương nhiên phải hỏi chuyện này.
- Cháu cứ mạnh tay mà làm. Chỉ cần hợp lý thì Trung ương sẽ ủng hộ.
- Cháu dự định tiến hành thí điểm cạnh tranh toàn bộ nhân viên ở cục Công an. Tất cả nhân viên đều kiểm tra và sắp xếp vị trí theo kết quả.
Uông Nhật Thần suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này quan hệ rất rộng, nhất định phải khống chế tốt. Tư lệnh Quân khu Xuân Dương Lý Mộng Sơn có thể ủng hộ cháu. Ông sẽ gọi điện cho người này, cần thì dùng lực lượng quân đội.
- Nếu có quân đội thì không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh nói, hắn biết Lý Mộng Sơn là người Uông hệ.