Phải dập tắt tâm trạng bất mãn của những người kia mới được.
Trong lòng Vương Trạch Vinh biết rõ muốn tiến bước trong chốn quan trường thì mạng lưới quan hệ là vô cùng quan trọng. Hắn không dễ dàng gì tạo được quan hệ với mấy người này, nên không thể vì nguyên nhân này mà tạo thành vết rạn.
Trong mấy người cùng đi thì ngoại trừ Diệp Ny Na được chút tiền thì những người khác đều lỗ vốn. Chênh lệch quá nhiều nên những người này tự nhiên sẽ ghen ghét. Xem ra phải do người treo chuông tự cởi chuông mới được.
Chỉ trong nháy mắt Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề.
Vương Trạch Vinh không biết chính là hắn đã nghĩ đúng rồi. Trong mọi người ở đây thì Lật Tuấn Tường là kẻ chấn động mạnh nhất. Hắn có cảm giác hơn xa mọi người ở đây. Hiện tại đủ loại dấu hiệu đã nói rõ hắn sẽ vào được thường vụ thị ủy. Nếu như thật sự có thể vào hàng ngũ thường vụ thị ủy thì đó chính là lãnh đạo trung tâm rồi. Cho nên trong số những người ở đây hắn vô hình trung đã thành người chủ trì. Mà mọi người cũng hiểu được lý lẽ này, các hoạt động đều lấy hắn làm trung tâm.
Đối với Vương Trạch Vinh, trong lòng Lật Tuấn Tường không quá coi trọng. Nếu như không phải Vương Trạch Vinh có chút quan hệ trên tỉnh ủy thì có lẽ hắn cũng không nhét người này vào vòng tròn của mình. Bây giờ quan hệ với Vương Trạch Vinh chỉ là cho có mà thôi.
Nhưng chuyện ngày hôm nay làm Lật Tuấn Tường rất buồn bực. Hắn bỏ ra mấy chục ngàn mua một tảng đá không có gì bên trong, đây là lỗ nặng. Nhưng Vương Trạch Vinh mà hắn không coi vào đâu chỉ trong nháy mắt có được mấy triệu trong người. Cái này khác nhau quá nhiều.
Mẹ nó chứ. Lật Tuấn Tường là lãnh đạo nên trong lòng dù có chút khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện có vẻ gì là khác thường cả.
- Tiểu Diệp nói rất đúng, đột nhiên có nhiều tiền như vậy làm tôi không biết như thế nào cho phải. Tặng tiền cho mọi người thì tôi không dám, đó chính là hối lộ. Tiểu Diệp, cô xem như vậy có được hay không. Tôi coi như tặng mỗi người một tấn đá. Mọi người tự mình chọn và cắt ra. Nếu phá ra được thứ tốt thì hoàn lại tiền mua đá cho tôi. Nếu không được thì coi như xui xẻo.
Vương Trạch Vinh rốt cuộc đã nghĩ ra một biện pháp. Nếu mình có thể chọn ra đá tốt hay xấu thì cũng có thể động tay động chân cho đám người Diệp Ny Na kiếm chút chỗ tốt. Như vậy việc này sẽ xử lý xong.
- Hả, sao anh keo kiệt thế. Có một tấn thôi ư, phải hai tấn chứ.
Diệp Ny Na không phải không hiểu lý do Vương Trạch Vinh làm như vậy. Nàng cũng nhìn ra thái độ của mọi người nên cố ý nói vậy nhằm hóa giải không khí này.
- Cái này sao được.
Ninh Vi Quý ngoài miệng thì từ chối nhưng trong lòng đã thực sự xao động.
Biện pháp này của Vương Trạch Vinh rất được, nếu mình chọn và có ngọc thì mình trả tiền, không có thì Vương Trạch Vinh thanh toán. VIệc này dù như thế nào cũng không phải là tạo quan hệ hay hối lộ gì gì đó.
- Được, hai tấn thì hai tấn.
Vương Trạch Vinh không đợi mấy người khác nói đã có ý kiến:
- Tôi thấy cửa hàng tôi vừa mua rất được. Tôi thấy mọi người sang đó mua không biết chừng cũng sẽ tìm được đá tốt.
Lật Tuấn Tường nghe Vương Trạch Vinh nói vậy nên chút tâm lý khó chịu trong lòng đã giảm đi nhiều. Dù sao Vương Trạch Vinh cũng đã nói, ra thứ tốt thì mình bỏ tiền, vậy tức là coi như mình bỏ tiền ra mua. Chuyện này nói thế nào cũng được.
Biện pháp này của Vương Trạch Vinh làm Diệp Ny Na bội phục muốn chết. Mỗi người vài chục ngàn đã hóa giải được mâu thuẫn, Vương Trạch Vinh này đúng là quá giỏi tạo quan hệ. Ánh mắt của Diệp Ny Na nhìn Vương Trạch Vinh không biết từ lúc nào đã có biến hoá rất lớn.
- Chủ quán, tôi lại tới.
Vương Trạch Vinh vừa thấy chủ quán liền cười nói.
- Ha ha, là anh sao. Tôi vừa nãy đã nghe nói anh kiếm được một món lớn. Sao tôi lại không biết hòn đá đó có ngọc phỉ thúy ở trong đó nhỉ?
Chủ quán rất buồn bã mà nói, trên mặt hắn đầy hối hận.
- Chủ quán, tôi kiếm được tiền là nhờ mua đá của anh nên bây giờ lại đến cửa hàng của anh. Chỗ chúng tôi có năm người. Bọn họ mỗi người mua hai tấn đá, giá vẫn là đó.
Vương Trạch Vinh nói.
Nghe thấy đám người Vương Trạch Vinh mua nhiều như vậy, chủ quán rất vui vẻ cười nói:
- Bạn của ông chủ thì ngoại trừ tảng đá cạnh tôi đây thì các tảng khác cứ thoải mái chọn.
Sau khi Vương Trạch Vinh mặc cả giá xong liền quay đầu lại nói với đám Lật Tuấn Tường:
- Xin lỗi, mỗi người hai tấn đá sợ rằng ở đây không đủ mong mọi người bỏ qua cho.
Diệp Ny Na khẽ đấm Vương Trạch Vinh một chút rồi nói với mọi người:
- Hôm nay chúng ta phải phá két của Vương ca, mọi người đừng ngại ngần gì. Mọi người mau chọn đá đi.
Diệp Ny Na nói xong liền dẫn đầu đi chọn tảng đá.
Quách Chí Hỉ do dự một chút rồi đi tới trước, ngoài miệng còn nói:
- Tôi không tin lần này vẫn chọn ra tảng đá không có ngọc.
- Lật ca, tôi chọn giúp anh.
Vương Trạch Vinh nói với Lật Tuấn Tường đang do dự.
Triệu Cao Sơn có lẽ cũng muốn đánh cuộc một phen nữa liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Vậy tôi không khách khí nữa.
Thấy mấy người kia đi đầu chọn đá, Lật Tuấn Tường và Ninh Vi Quý cũng bắt đầu công việc của mình.
Mẹ nó chứ. Vương Trạch Vinh nhìn mấy người này đang chọn đá, hắn thầm mắng một câu. Lấy lòng người cũng khó như vậy sao?
Bởi vì vừa nãy đã chọn ở đây nên Vương Trạch Vinh cũng hơi chú ý mấy tảng đá tốt. Vì thế hắn liền giả vờ vô tình giới thiệu mấy tảng đá này cho mọi người.
Mỗi người hai tấn đá cũng không phải một con số nhỏ. Chủ quán thấy mấy người Lật Tuấn Tường đã chọn xong liền vội vàng tìm người đến phá đá giúp. Có lẽ thấy được mối làm ăn lớn nên nhân viên phá đá lập tức chạy hết đến đây. Cửa hàng liền trở nên náo nhiệt.
Đoàn giao lưu ngoài nhóm Vương Trạch Vinh ra còn có mấy tổ nữa đến đây. Ở đây bắt đầu náo nhiệt, bọn họ cũng chạy tới hỏi thăm. Nghe nói Vương Trạch Vinh chọn đá ra ngọc bán được triệu, mọi người liền trở nên hào hứng. Bọn họ đều muốn xem lần này mấy người Lật Tuấn Tường có thể chọn ra được đá tốt hay không?
Kết quả đúng như Vương Trạch Vinh đoán trước, đá của đám người Lật Tuấn Tường đều có những viên phỉ thúy cũng được. Dù sao mọi người không tiện mang đi nên tiến hành giao dịch ngay tại đây. Tảng đá của Diệp Ny Na lãi hơn ngàn, Lật Tuấn Tường cũng lãi hơn ngàn, Quách Chí Hỉ lãi ngàn. Ninh Vi Quý lãi ngàn, Triệu Cao Sơn cũng lãi ngàn.
Mấy người coi như nổi tiếng. Chưa lần nào ở đây mà một nhóm người chọn mà đều có thu hoạch cả.
- Tiểu Vương, đây là tiền đá.
Lật Tuấn Tường nghiêm túc trả lại tiền mua đá cho Vương Trạch Vinh.
- Lật ca, không cần, coi như tôi tặng mọi người.
Vương Trạch Vinh đẩy trả lại.
- Tiểu Vương, ý của cậu chúng tôi xin nhận, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Chúng tôi nếu ngay tiền vốn cũng không trả cậu thì không thể nói được rồi. Cậu nhất định phải nhận. Tiền mặc dù không nhiều nhưng điều này nói rõ chúng tôi tự mình bỏ tiền ra mua. Như vậy chúng tôi cũng yên tâm hơn.
Lật Tuấn Tường có lẽ do lãi hơn trăm ngàn nên rất vui vẻ.
Thực ra đối với mọi người mà nói mấy chục hay trăm ngàn không quan trọng, quan trọng là có cảm giác thành công. Nghĩ lại cũng đúng, tự mình chọn đá hơn nữa còn ra ngọc, việc này nói ra không phải rất có mặt mũi sao?
Ninh Vi Quý ở bên cạnh cũng nói:
- Tiểu Vương, hôm nay nói ra thì chúng tôi nhờ cậu. Cậu nhất định phải cầm tiền mua đá này.
Nói xong Ninh Vi Quý cũng đưa tiền gốc trả lại cho Vương Trạch Vinh.
Đúng là như vậy, hôm nay đáng lẽ mọi người đều lỗ vốn mà về. Nhưng không ngờ Vương Trạch Vinh lại bỏ tiền để mọi người chọn một lần nữa. Mà lần chọn đá này đúng là đã kiếm được tiền. Khi cầm tiền, mọi người đều có cảm giác như được sống lại. Đương nhiên, dùng cái từ sống lại là hơi quá nhưng mọi người đều cảm thấy rất hưng phấn. Bọn họ đều cảm kích vì Vương Trạch Vinh đã bỏ tiền ra ủng hộ bọn họ chơi lần nữa.
Triệu Cao Sơn vỗ vai Vương Trạch Vinh, nhiệt tình nói:
- Tiểu Vương, con người cậu rất được. Triệu Cao Sơn tôi thích bạn bè như cậu. Về sau nếu xem trọng tôi thì lên thành phố phải gọi cho tôi.
Triệu Cao Sơn nói ra lời này có nghĩa về cơ bản đã coi Vương Trạch Vinh là bạn. Trước kia hắn chỉ xem trọng Vương Trạch Vinh mà thôi. Thông qua việc này ngoại trừ coi trọng ra, hắn cũng cảm thấy Vương Trạch Vinh đáng để quan hệ.
Vương Trạch Vinh biết việc mọi người lo lắng, hắn mỉm cười cầm lấy tiền bọn họ trả. Dù sao mình cũng đã giúp bọn họ kiếm được tiền, nhân tình này coi như đã làm xong. Nếu như đám người này còn không hài lòng thì Vương Trạch Vinh cũng không còn biện pháp nào tốt nữa.