Quân Lâm Binh Vương

chương 1183

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lão phu nhân cực kì sảng khoái nhận lời, khinh thường chẳng buồn quay đầu lại mà nói "Vật kia, vốn cũng không biết là để làm gì. Dù sao trong lúc vô tình lại được, đối với thân thể con người mới có lợi. Trừ cái đó ra thì cũng không còn công dụng nào khác, đối với luyện công không có chỗ tốt, cũng không có thể làm tăng công lực"

"Cũng là vừa đúng lúc dùng để kéo dài sức sống của mẹ cháu, nếu không phải có công dụng đối với mẹ cháu thì đã sớm không biết để vào đâu... Cầm rồi thì lấy đi, xem ở đây có thứ gì tốt thì lấy thêm mấy thứ..."

Quân Khương Lâm vuốt mũi không biết nói sao. Rõ ràng vừa mới nói là Thiên địa Linh Bảo, giờ thì Lão phu nhân lại còn nói thiếu chút nữa ném đi...

Mặc dù biết rõ là Lão phu nhân nói như vậy chỉ muốn để mình khỏi suy nghĩ thêm trong lòng, nhưng Quân Khương Lâm vẫn còn vì Thiên địa Linh Bảo này mà cảm thấy tự đáy lòng bị oan... Bởi vì, Lão phu nhân không coi trọng đối với cây nhỏ này, điều đó liếc mắt liền nhìn ra được chứ cũng không phải là giả vờ.

Kỳ thật cũng chả cần Lão phu nhân nói, coi như là Quân Khương Lâm lúc này vẫn không biết cái cây nhỏ này có ý nghĩa gì... Cho dù Quân Khương Lâm không nhận ra, nhưng kiên định cho rằng: cái mà Hồng Quân Tháp có thể nhận biết mà muốn thì đó chính là thứ tốt thiên hạ hiếm thấy! Chuyện này, quyết định là không sai được!

Cả nhà bốn người Đông Phương cùng con gái ngồi ở một bàn mà mừng vui tràn trề; Đông Phương Vấn Tình cùng Đông Phương Vấn Kiếm hai người đều là mặt mày đầy vẻ thèm muốn... thì đám thê thiếp bên người càng là u oán...

Nữ nhân một khi đã thêm vài tuổi, một khi thấy người khác đều chơi đùa cùng con cái thì bản năng làm mẹ làm sao có thể khắc chế được?

Liên tiếp giải quyết được vài việc lớn khiến cho Quân Khương Lâm thấy trong lòng cực kì dễ chịu, giờ nhìn Đông Phương Vấn Tình chau mày lo lắng thì không khỏi lại gần mà lén lút vụng trộm hỏi "Đại cữu sao vậy? Cậu có nhiều mợ như vậy, như thế nào vẫn chưa cho cháu chơi với anh em họ hàng? Có phải lãng phí không?"

"Cháu cho là cậu không muốn à? Bà ngoại cháu thiếu điều oán trách ta!" Đông Phương Vấn Tình tức giận trừng mắt liếc hắn "Nhưng cả bao nhiêu mợ cũng đành chịu thì ta có biện pháp gì?"

Quân Khương Lâm trợn ngược mắt; một người không được, hai người không xong thì còn có khả năng. Nhưng nếu nói... Năm mươi chín bà vợ mà không ai sinh được... thì xem chừng vận của Đông Phương Vấn Tình có phần cũng quá tệ hại. Chừng đó cơ hội mà tất cả đều bỏ phí! Đừng nói là nguyên nhân do chính mình nha?

Quân Khương Lâm có chút khinh thường, chớp chớp mắt, lén lút vụng trộm nói "Đối với phương diện này thì cháu lại cố gắng nghiên cứu. Chú của cháu trước kia cũng thúc giục cháu, nếu mà cậu tin vào cháu thì đảm bảo giờ này sang năm cậu có cháu bế, hơn nữa còn là vài đứa..."

"Thật sao?" Đông Phương Vấn Tình bật ngồi thẳng lưng, hai mắt giống như đèn lồng nhìn Quân Khương Lâm, lỗ mũi thở phì phò túm tay cháu ngoại "Cháu không có gạt cậu chứ?" Những người bên cạnh bị lão dọa cho hoảng sợ. Trời ạ! Vị Đại gia này muốn làm gì?

"Cháu như thế nào mà lừa cậu? Thiên chân vạn xác!" Quân Khương Lâm thần bí chớp mắt cười cười nói "Kỳ thật cháu liếc mắt liền đã nhìn ra, không riêng gì cậu, kỳ thật ngay cả cậu hai cũng có tâm bệnh này?" Đông Phương Vấn Tình mặt đỏ lên, vuốt vuốt cằm nói "Ai... Đừng nói nữa, thật sự là chuyện bất hạnh trong nhà..."

"Do lúc còn trẻ không biết kiềm chế đây..." Quân Khương Lâm giả vờ thở dài, giọng cũng to hơn mà nói

"Còn trẻ thì phóng túng thường thường mang lại hạu quả cả đời. Những lời này, cho dù đối với nam hay nữ đều cũng như vậy. Tuy nói người ta không phong lưu thì uổng đời trai trẻ, nhưng mà cái gì cũng phải có mức độ..." Những lời này, đúng là khi còn ở Thiên Nam thì Quân Khương Lâm đã nói với Đông Phương Vấn Tình, hôm nay hai người lại tiếp tục...

"Có tin hay không ta đánh ngươi!" Đông Phương Vấn Tình có chút tức tối rít lên giận dữ với Quân Khương Lâm. Sau đó trợn mắt nghiêm mặt nhìn mấy người chung quanh đang định vểnh tai lắng nghe, lập tức làm họ sợ mà quay đi.

"Nào, cháu giúp xem kĩ lại mạch nào" Quân Khương Lâm càm tay Đông Phương Vấn Tình đưa một luồng Thiên địa linh khí vào, dùng sinh mệnh lực thuần khiết của Mộc chi Lực chạy một vòng trong cơ thể lão, sau đó trân trọng láy ra một bình ngọc nhỏ "Chỗ thuốc này mỗi ngày cậu ăn một viên trong nửa tháng; suốt nửa tháng này... ngàn vạn lần cấm chuyện phòng the; sau nửa tháng... Hắc hắc hắc..."

Quân Khương Lâm cười ý nhị như một người đàn ông trưởng thành thì lại bị Đông Phương Vấn Tình một tay giằng lấy bình ngọc, thuận tay cốc vào đầu hắn một tiếng giòn giã. Sau lại dùng quyền thế người cậu nhìn mà khiển trách

"Tuổi còn nhỏ thì mò mẫm nghĩ ngợi cái gì? Chuyện không lịch sự như vậy thì sao cháu cứ nói nhiệt tình! Xem ra biệt danh công tử quần áo lụa là số một của kinh thành cũng không sai! Ta phải nói cho mẹ cháu để giáo huấn thật tốt cho cháu!"

Nhưng tay kia lại như là chồn bắt gà, giống như sét đánh không kịp bưng tai mà đem bình ngọc quí giá cất ngay vào trong người.

Hắn vừa nói như thế với âm thanh quá to; trên dưới một trăm người ở đây xoát một tiếng, hơn hai trăm ánh mắt như đèn đều hướng về Quân Khương Lâm. Trong mắt đều mang theo ý tìm hiểu, hiển nhiên đều rất muốn biết đứa cháu này rốt cuộc nói gì mà lại bị Đại lão gia răn dạy như thế!

Xem ra tất nhiên là chuyện vô cùng khó chịu rồi! Bằng không đại gia như thế nào lại răn dạy ngay tại chỗ giữa mọi người thế này?

Quân Khương Lâm thực sự tức giận, quả thực chưa từng thấy người da mặt dày như vậy, không còn là da mặt người! Mình có lòng tốt giải quyết chuyện khó khăn khi sinh đẻ, người ta được rồi chỗ tốt không lên tiếng thì cũng thôi, nhưng lại vì che dấu lúng túng của mình mà tìm cách trút lên đầu cháu sao?

Thúc có khả năng nhẫn nhưng thẩm lại không có khả năng nhẫn. Nếu không thể nhịn được nữa thì cũng không cần nhịn nữa!

Quân Khương Lâm nhãn châu xoay vòng thần bí cười hề hề mà nói "Cậu à, chỉ cần sau khi uống thuốc xong thì phối hợp với động tác khác và khẩu quyết để đảm bảo vạn vô nhất thất. Nói không chừng sau khi cháu trở lại thì cậu liền có con rồi..."

"Lại còn có động tác cụ thể cùng khẩu quyết?" Đông Phương Vấn Tình chỉ thoáng sửng sốt rồi vẫn còn mừng thầm, rốt cục vừa rồi mình đã dừng việc chỉnh thằng nhóc này. Nhưng vẫn thành công giữ gìn mặt mũi, mà tối trọng yếu là còn phải ít nhiều có lợi..."

Nhưng rồi lại nghĩ đến ánh mắt còn không chớp một lần, dường như có gáo nước lạnh dội vào đầu. Mình vừa mới dữ tợn chỉnh hắn một phen, với cách tiểu tử này trừng mắt và tính cách tất báo thù thì làm sao sẽ bỏ qua cho mình? Vì vậy nên không khỏi cảnh giác mà hỏi "Còn có gì điều kiện? Nói rõ đi!"

"Điều kiện?" Quân Khương Lâm oan uổng kêu "Cháu đối với cậu cả chẳng lẽ còn phải nói điều kiện sao? cậu đã biến cháu thành tiểu nhân đến mức này thì cháu cũng không nói được! Nhưng cậu làm cháu rất đau lòng... Cháu vì nhiệt tình, lòng tràn đầy cảm kích mới nghĩ giúp cậu giải quyết..."

"Là ta sai! Là ta sai, cậu nghĩ sai, cậu nhầm rồi..." Đông Phương Vấn Tình nhanh tay nhanh mắt bịt kín miệng của hắn liên tục nói xin lỗi, rồi lại trơ mặt ra hỏi "Cháu ngoan, rốt cuộc là cần động tác cùng khẩu quyết gì? Cháu mau nói cho cậu đi!"

"Cũng được, dù sao thì vẫn là cậu của cháu... Đều là người nhà cả, cháu nói cho cậu đây" Quân Khương Lâm không thể tránh được thở dài, rất giống là bị oan ức ít nhiều

"Thật sự là cháu ngoan! Cậu cảm ơn cháu!" Đông Phương Vấn Tình mừng rỡ.

Ghé sát vào tai ông trưởng nhà Đông Phương, Quân Khương Lâm cố gắng làm âm thanh của mình trở nên rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy "Động tác này... cần... nhấc cả người lên... Dạ... Có thể cũng hơi mệt, cậu cần phải kiên trì... Đúng đổi chiều.... đúng đúng..."

Đông Phương Vấn Tình liên tục gật đầu, nghiêm túc cau mày, toàn tâm toàn ý nhớ lại, rất sợ để lọt một chữ mà làm hỏng chuyện lớn.

"Còn khẩu quyết chính là... Cậu nghe cho rõ, ghi nhớ cẩn thận... Phải hòa hợp với động tác. Đúng đúng, khẩu quyết là như vậy... Một hai ba bốn, hai hai ba bốn, Âm Dương điều hòa, Càn Khôn vô sự;... Một hai ba bốn, hai hai ba bốn; thay đổi tư thế, trở lại một lần..."

Quân Khương Lâm nghiêm trang truyền thụ, Đông Phương Vấn Tình toàn tâm toàn ý dùng toàn bộ tinh thần tất cả trí nhớ mà ngâm nga, khiến cho trên mặt chảy mồ hôi ròng ròng.

"... Lớn tuổi rồi, trí nhớ không tốt nữa... May mắn không phải dài quá nên vẫn còn ghi nhớ tốt..." Quân Khương Lâm vừa mới niệm xong, Đông Phương Vấn Tình vẫn còn cau mày lẩm bẩm;

Quân Khương Lâm tốt bụng hỏi: "Nhớ kỹ chưa?"

Đông Phương Vấn Tình cau mày đứng lên cũng không nói lời nào, giữ vẻ mặt trầm tĩnh uy nghiêm vội vã đi ra ngoài rồi sải bước chạy thẳng tới thư phòng. Xem ra, trí nhớ tốt không bằng giấy bút bao nhiêu trách nhiệm phải gánh vác nhỡ làm quên đi thì vẫn còn có mấy bản dùng bút ghi nhớ kỹ

"Gì vậy? Khương Lâm, Cậu cả đi làm gì đó?" Đông Phương Vấn Kiếm ngồi lại gần hồ nghi hỏi han.

"Chậc... Đại khái là uống hơi nhiều, đi giải quyết thôi..." Quân Khương Lâm ha hả cười một tiếng. Sau đó giải quyết luôn chuyện của Đông Phương Vấn Kiếm. Nhưng Đông Phương Vấn Kiếm cũng thành thật hơn nhiều, sau khi tiếp nhận đan dược thì bắt đầu ra sức cảm ơn, mặt mày hớn hở.

Quân Khương Lâm tự nhiên cũng không truyền thụ cái gì mà mấy bài "Động tác cùng khẩu quyết" Từ đó có thể thấy được, làm người thì cứ thành thật một chút là tốt nhất. Còn nếu như ngài định bêu xấu ta! Mặc dù ngài là cậu của ta, lúc đó ta không làm gì thì sau này cũng sẽ không tha ngài... Truyện Huyền Huyễn

Quân Khương Lâm trong lòng đắc ý, nhịn không được mà đứng dậy hài lòng cười không thành tiếng. Sau đó liền phình bụng, vỗ bắp đùi, ha ha cười lớn. Phanh!

Một cái xương gà bay đến đập thẳng vào đầu hắn, Quân Khương Lâm cả kinh ngẩng đầu, chỉ thấy Đông Phương lão phu nhân mặt mày đỏ bừng, hung hăng nhìn hắn bực tức mắng: "Ranh con này! Ngươi cười cái gì?"

"Ặc... Không có cười cái gì..." Quân Khương Lâm sờ sờ đầu, nhếch mép nhếch miệng ngồi xuống.

Lão phu nhân buồn bực nhìn hắn, đột nhiên "Phụt" một tiếng, bao nhiêu rượu trong miệng phun ra, sặc sụa đứng lên, mặt mày đỏ bừng, vừa tức vừa giận nên không thể nhịn được mà trách mắng "Thằng nhãi này cũng quá ranh mãnh đi"

Vốn là Lão phu nhân có lẽ cũng nghe thấy. Kỳ thật đang ngồi ở đó cũng cũng chỉ có hai người nghe được là Mai Tuyết Yên cùng Lão phu nhân; Hai người này công lực cao nhất, nhưng Mai Tuyết Yên dù sao cũng là khuê nữ nên không hiểu rõ ý đó, nhưng Lão phu nhân lại là người từng trải....

Quân Khương Lâm vuốt đầu cười khúc khích hai tiếng rồi vội vàng cúi đầu ăn cơm, uống rượu. Bộ dáng rất thành thật như người cực kì ngoan ngoãn.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Đông Phương Vấn Tâm không biết gì nhìn mẹ mình, mới vừa rồi nàng ngồi ở bên cạnh suýt nữa bị phun khắp người...

"Đến chết mẹt với đứa con của con! Cần phải giáo dục thật tốt giáo dục, sau khi trở về, ngàn vạn lần xiết chặt, thằng nhóc này thật sự là rất nghịch ngợm! Sau này cần phải đánh thì ngàn vạn lần không nên nương tay, mặc dù có dùng sức thì thằng nhóc này vẫn chịu đựng được!" Lão phu nhân quả là tức giận, nhưng vẫn còn chưa đến mức không đánh không được.

Nghe thì nghe được... nhưng chuyện kia... Cũng không cách nào nhắc nhở... Chuyện như vậy liệu mẹ của nó nhắc nhở như thế nào? Đứa cháu ngoại này thật sự là quá ranh mãnh...

"Khương Lâm ngoan như vậy thì có gì là không nghe lời?" Đông Phương Vấn Tâm nhíu mày, đau lòng nói "Nhưng con không muốn đánh con cái... Nhớ lúc nó còn bé vẫn nghịch ngợm, con đét cho nó một cái vào mông mà vẫn còn đau lòng rơi lệ vài ngày..." Lão phu nhân ngước mắt nhìn trời vô kế khả thi. Chuyện này... đã xảy ra từ hồi năm nảo năm nào...

Đông Phương Vấn Kiếm thấy đại ca đang ở hoa viên nhìn mặt trời mà lắc mông qua lại thì không hiểu đang làm gì bèn đi ra phía trước hỏi "Đại ca, đại ca đang làm cái gì vậy?"

"Rèn luyện lực lưng!" Đông Phương Vấn Tình không thèm chớp mắt hỏi "Chú hai, bên đó thì chú với mấy người?" Hai anh em bọn họ dều gặp khó khăn, cùng chung căn bệnh nên tự nhiên không có gì giấu nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio