- Đại quân cứu viện Thiên Phạt, tổng cộng mười hai vạn tám nghìn chín trăm, toàn bộ xuất chiến, cuối cùng chết trận hơn ba vạn!
Quân Vô Ý thở dài một hơi.
- Viện quân Đại lục khác bởi vì tới muộn, tổn thất cũng không quá lớn.
Độc Cô Tung Hoành im lặng nói:
- Nhưng thực lực của bọn họ tương đối yếu kém, đối mặt lũ hỗn tạp ngoại tộc cũng không nhiều đường sống để mà chống đỡ. Tham chiến mười ba vạn người, cuối cùng chỉ có không đến mười vạn trở về! Quân thuộc Tàn Thiên Phệ Hồn, tổng cộng chết trận mười ba người, còn lại, tất cả đều trọng thương.
Ưng Bác Không cả người vẫn quanh quẩn lên sát khí nồng đậm, yên lặng nói. Nói xong những lời này, hắn đã quay mặt đi, lén lút lau qua khóe mắt. Những người này đã hơn một năm rồi, hầu hết đều cùng mình sớm chiều chung sống, hảo chiến hữu, hảo huynh đệ...
Quân Khương Lâm ảm đạm thở dài, nói:
- Phàm là người tham dự trận chiến này mà bỏ mình chết đi, toàn bộ phải chôn cất chu toàn, đối đãi gia quyến của họ, cần giống như đối đãi người nhà công thần, chiếu cố ổn thỏa. Nếu họ có yêu cầu gì, chỉ cần không phải yêu cầu vô lý, cố gắng thỏa mãn tối đa! Đối với con cháu đời sau của bọn họ, đều cần phải cẩn thận bồi dưỡng! Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không thể để cho những anh hùng ở dưới cửu tuyền còn mắng chúng ta, những kẻ đang sống này là lòng lang dạ sói, vong ân bội nghĩa! Đây là vấn đề cơ bản trong cách làm người, cũng là đạo đức tín nghĩa mà trước nay chúng ta kiên trì gìn giữ! Trăm triệu không được qua loa!
Mọi người đồng thời dùng sức gật đầu, trịnh trọng nhận lệnh.
- Còn điều này, nhất là đối với những người thi hành của Tà Quân phủ! Nếu phát hiện có người dám can đảm khi dễ nhục mạ công thần quả phụ, con cháu anh hùng, như vậy, một khi phát hiện, không cần biết là người nào, thân phận gì, lai lịch gì, đều giết không tha!
Quân Khương Lâm lành lạnh nói. khẩu khí nghiêm túc, cho thấy quyết tâm của hắn bền vững tới như thế nào!
- Ta sẽ tức khắc hạ lệnh, đem mệnh lệnh này nhanh chóng truyền đi khắp thiên hạ!
Mai Tuyết Yên gật gật đầu. Ánh mắt nhìn vào Quân Khương Lâm, lại có thêm vài phần sáng rọi, kiêu ngạo từ tận đáy lòng.
Đối đãi "Công thần chi hậu..." Là vấn đề tồn tại phổ biến ở đại lục này. Có rất nhiều người nhà tướng sĩ chết trận bởi vì không còn chỗ dựa, mà bị khinh khi làm nhục, bị xem như hàng hóa mua bán trao đổi, bị coi như nô lệ nhà quyền quý. Nữ tử có chút tư sắc, vận mệnh còn thảm không nói nổi.
Nghiêm lệnh của Quân Khương Lâm ban ra vào lúc này,có thể nói là hữu ích vô cùng!
- Chúng ta quyết không thể làm cho anh hùng sau khi đổ máu còn phải rơi lệ!
Quân Khương Lâm trịnh trọng, một lát sau hắn mới nhẹ giọng nói:
Advertisement
- Đương nhiên công đạo là ở lòng người. Nếu gia quyến của những anh hùng này có phạm pháp hoặc là phạm phải những tội không thể tha thứ khác, thì cũng không thể dung túng! Anh hùng, hai chữ này, tất nhiên là một phần quang vinh, nhưng cũng không thể ỷ vào quang vinh ấy mà ăn bám cả đời. Trên mặt này, vẫn là cần có chừng mực.
Trong mắt Độc Cô Tung Hoành và Mộ Dung Phong Vân đồng thời lộ ra vẻ tán thưởng. Những gì Quân Khương Lâm an bài, có thể nói là cực kì ổn thoả. Cứ như vậy, có thể tránh khỏi rất nhiều bi kịch phát sinh, đồng thời cũng tránh được công thần sau khi được tôn vinh, lại không chịu cầu tiến, tác oai tác quái, bôi nhọ thanh danh anh hùng.
"Người" cho tới bây giờ đều là không thể quá dung túng được.
Đối với điểm này, hai vị đại lão đều là người tinh tường, sao có thể không rõ?
Quân Khương Lâm trầm ngâm một hồi, chậm rãi hỏi Mai Tuyết Yên:
- Chuyện của bên Tam Đại Thánh...,?
Mai Tuyết Yên hiểu được ý của hắn, nghiêm mặt nói:
- Bên kia không ai động tới, hết thảy đều vẫn duy trì nguyên dạng như lúc trước đại chiến. Ta biết ý của ngươi, sáng sớm đã phái người qua canh gác rồi.
Quân Khương Lâm vươn người đứng lên nói:
- Moi người cùng đi xem đi.
Tất cả mọi người cùng xuất môn.
Advertisement
Lều trại của người Tam Đại Thánh địa khi còn sống vẫn ở, tổng cộng mấy trăm tòa, vẫn sừng sửng ở vị trí cũ. Tiếng gió gào thét ầm ầm, lều trại trống rỗng, phân ra ba khu rõ ràng.
Ba khu doanh trại, cũng giống như địa vị của Tam Đại Thánh địa đương thời. Lều trại ba màu sắc khác nhau, lẳng lặng đứng yên ở trước mặt mọi người.
Đây cũng là dấu tích cuối cùng mà Tam Đại Thánh địa để lại trên cả miền đất này!
Quân Khương Lâm yên lặng nhìn một hồi, thấp giọng nói:
- Mọi người đều vào sinh ra tử đánh tới phút cuối, đánh đến tận bây giờ, thật sự là hà khổ lai hữa...... Mạc Vô Đạo, cầu cho ba vị Tông chủ Thánh Địa các ngươi, mang theo mọi người của thánh địa, ở thế giới hư vô bên kia, bình an hỉ nhạc, vĩnh viễn không cần phải lục đục với nhau…
Mai Tuyết Yên ở một bên nghe xong những lời này, liền không dằn nổi đau xót trong lòng.
Năm đó ước nguyện ban đầu khi sáng lập Tam Đại Thánh, thực sự rất đơn thuần, chỉ là vì chống quân xâm lược. Ngàn vạn năm mải miết cho vùng đất hoang dã cằn cỗi này, tình cảm là cao thượng sâu đậm đén mức nào?
Nhưng chính là một câu "Lục đục với nhau" kia, cuối cùng lại mạnh mẽ chôn vùi đoạn truyền thống huy hoàng kéo dài mấy vạn năm này! Đồng thời cũng làm cho Thiên Phạt nhất mạch trong khoảng thời gian gần nghìn năm, không gượng dậy nổi!
Nếu ý chí người lãnh đạo Tam Đại Thánh Địa có thể thoáng hơn một chút thì...
Mai Tuyết Yên tự giễu lắc lắc đầu, có vẻ như điều này không thể có khả năng. Người và huyền thú, vốn là hai thái cực khó có thể điều hòa...
Mọi người nối đuôi nhau tiến vào trong trướng bồng, chỉ thấy bên trong, ở hai bên chỉnh chỉnh tề tề bầy đặt Thạch tảng, trầm mặc vĩnh cửu. Tựa hồ những cao thủ Thánh Địa cao thủ này vẫn luôn trầm mặc ngồi ở đó, hình ảnh huy hoàng hôm kia lại như ở trước mắ...t
Trên cái bàn được an vị ở trung tâm, chỉnh tề xếp chồng chất lên một xấp túi thư.
Phong ở trên cùng, có viết hai cái chữ Cổ Hàn to bằng máu tươi.
Quân Khương Lâm yên lặng thở dài. Sau khi mở ra, bên trong ngoài một khối ngọc bội, còn có một tờ giấy trắng.
Trên tờ giấy trắng, mấy hàng chữ vết bằng máu đầm đìa:
- Lưỡng thế tang thương
Vạn cổ quang vinh
Nhất triêu thành không
Duy tử tương báo!
(NB: Hai đời tang thương.
Vạn cổ vinh quanh.
Có cũng như không.
Chỉ chết là còn)
Còn vế lai lịch khối ngọc bội kia hay lời dặn dò trăn trối, thì lại không hề đề cập đến.
Nhưng Quân Khương Lâm biết rõ, khối ngọc bội này, chính là kỷ vật duy nhất mà Cổ Hàn để lại cho Kiều Ảnh.
Ngọc bội kia trong suốt thông thấu, mượt mà lưu trơn, cứ như lúc nào cũng tản ra hào quang. Chạm vào thì ấm áp, nhưng lại mang theo một tia hàn khí ôn nhu.
Đông ấm hè mát. Truyện Nữ Phụ
Không hề nghi ngờ, đây là một khối bảo ngọc hiếm thấy trên đời!
Quân Khương Lâm gói lại túi giấy, lại đem ngọc bội giao cho Mai Tuyết Yên, nói:
- Khối ngọc này, sau này ngươi giao cho Kiều Ảnh. Nói là cả Cổ Hàn lưu lại cho nàng.
Mai Tuyết Yên nghi hoặc nhìn hắn một cái, cũng hiền thục dạ một tiếng, cầm lấy ngọc bội.
Mai Tuyết Yên nghi hoặc, đương nhiên là khó hiểu Quân Khương Lâm vì sao không tự mình làm việc này.
Nhưng nàng thật sự không biết được rằng, Quân Khương Lâm lúc này đang rất mâu thuẫn, hoàn toàn không biết nên đối mặt như thế nào với Kiều Ảnh. Nếu là quả thật gặp được nàng, rốt cuộc có nên nói cho nàng biết Cổ Hàn chính là cha đẻ của nàng hay không đây?
Dưới túi giấy của Cố Hàn, cũng là một phong thư lấy máu viết thành, chữ viết rất mượt mà, ba chữ "Mạc Vô Đạo". Trong túi, ngoài một trang giấy ra, liền không còn có đồ vật gì khác.
- Mạc Đạo thanh thiên chân vô đạo, đắc Tiêu Dao thì thả Tiêu Dao. Tiêu Dao, đại ca đến rồi đây. (NB: câu này Mạc Vô Đạo nói về người em của mình. Các bạn có đọc những chương trước thì biết)
Vị chủ nhân Độn Thế Tiên Cung này, trước đêm quyết chiến, biết rõ tử vong đã gần trong gang tấc. Nhưng ở trong lá di thư cuối cùng này, thì nửa câu cũng không có nói đến cuộc chiến xâm lăng, lại càng không đề đến vinh nhục được mất, từ đầu duy nhất một câu này.
Tiêu Dao, cũng chính là tên đệ đệ Mạc Tiêu Dao của Mạc Vô Đạo.
Quân Khương Lâm chấn động tự đáy lòng. Từ trong một câu này, thì không khó nhìn ra tình cảm huynh đệ giữa Mạc Vô Đạo và Mạc Tiêu Dao là sâu sắc tới nhường nào. Khó trách Mạc Vô Đạo lại đối với mình thù sâu như biển đến thế...
Cứ xem từng tờ từng tờ như vậy, đa số những người của Tam Đại Thánh địa, đều chỉ lưu lại mấy câu đại ý như vậy rồi hy sinh, không hối hận, không than trách!
Mọi người đều xem qua một lượt, sắc mặt hầu hết đều có vẻ cực kỳ trầm trọng.
Cái túi giấy cuối cùng, cũng chính là của Lãnh Đồng.
Vị ma đồng thánh giả này cũng rất tiêu sái, di ngôn chỉ có ba chữ: "Không sao cả!" à quả thực ra đi cũng rất tiêu sái.
Thu thập xong lều trại Độn Thế Tiên Cung, kế tiếp là Chí Tôn Kim Thành. Di ngôn đại đa số vẫn như chỉ có vài câu ngắn ngủi như vậy. Chỉ có Chí Tôn Kim Thành Hề Nhược Trần viết xuống một câu như vậy:
- Nếu như hết thảy có thể lại từ đầu...
Nếu như hết thảy có thể lại từ đầu... Quân Khương Lâm và Mai Tuyết Yên nhìn thấy một câu ước mong này, sau một lúc lâu, không nói được gì.
Nếu như đời người có thể quay lại được, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn bù đắp lại những gì tiếc nuối ở kiếp trước, tạo thành nhân sinh hoàn mỹ vô khuyết của chính mình đây...
Nếu như hết thảy có thể lại từ đầu, nói thì thật dễ dàng, nhưng cũng là chuyện mà người trên thế gian này vĩnh viễn cũng không thể làm được
Thu thập xong toàn bộ lều trại của Tam Đại Thánh Địa, lúc ba người đi ta từ lều trại đi cuối cùng, thì sắc trời đã nhá nhem tối. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, nơi chốn đều có vô số người đang đứng ngồi, nhưng lại không ai phát ra âm thanh nào cả...
Một đêm thật tĩnh lặng.
Sáng ngày hôm sau, Quân Khương Lâm dậy từ rất sớm, bước chậm rãi vào chiến trường, cứ như thế ở chính giữa nơi đó, yên lặng đứng.
Sau khi trải qua một thoáng hoài cổ, Quân Khương Lâm chậm rãi đưa hai tay ra, thấp giọng hô:
- Thổ chi lực, hôm nay, ở trong này, hãy vì những anh hùng của chúng ta, xây lên một tấm bia bất hủ đi!
Vừa dứt lời, mặt đất xung quanh đó cũng bắt đầu chậm rãi dâng lên, càng lên càng cao. Cứ dâng cao mãi như vậy, liên tục đến giữa trưa, một tòa núi nguy nga đột ngột từ mặt đất mọc lên! Chiều cao mấy ngàn trượng, rộng có mấy trăm dặm...
Ở trên đỉnh, ngọn núi chậm rãi mở rộng, dần dần thành hình một con ưng khổng lồ giương cánh muốn bay, mắt sáng quắc, móng vuốt sắc nhọn, toàn thân lông vũ oai phong, nhìn xuống ngàn dặm núi sông bên dưới!
Hình tượng con ưng khổng lồ này chính là bộ dạng của Ưng Vương khi khôi phục nguyên hình! Chẳng qua là phóng đại gấp ngàn vạn lần lần... Quân Khương Lâm vung tay lên, kim chi lực bày ra cực hạn, tức thời bao một tầng sáng chóe quanh bức tượng kia, khoác lên một lớp mạ vàng lóng lánh!
Mà cũng có thể bỏ đi chữ " mạ" kia, bởi vì lớp vàng này, hoàn toàn không chứa một chút tạp chất nào, là trăm phần trăm vàng ròng!
Tượng Cự ưng bằng vàng sáng rực rỡ, hào quang vạn trượng, như có thể lấn át cả thiên địa oai hùng!
Pho tượng to lớn chưa từng có mới vừa hiển thế, Mai Tuyết Yên và Hùng Khai Sơn đang những người của Thiên Phạt, hầu hết đều là lệ đảo quanh tròng mắt, rốt cục khống thể nhịn nổi, ào ào chảy xuống.
Bàn tay to của Quân Khương Lâm tiếp tục vung lên, ở độ cao mấy trăng trượng, xuất hiện một khối thạch bích lớn, dị thường bằng phẳng! Keng một tiếng, Viêm Hoàng Chi Huyết ngang trời mà hiện ra, cấp tốc bay đi, vẽ nên một đạo kiếm quang lành lạnh dọc ngang trời đất. Tức thì liền lao tới phía trước thạch bích bằng phẳng kia.
Theo từng đạo kiếm khí hào hùng bắn ra, vụn đá rơi như mưa. Dần dần, mọi người thấy được, trên thạch bích thiết hạ ngân câu, thế nhưng lại xuất hiện một bài thơ!
" Tự cổ vạn sự giai thành không, hà nhân năng cú tẫn tòng dung?
( Tự cổ vạn sự hư vô. Làm người ai lại thờ ơ sao đành)
Lệ sái trường không bi hào kiệt.
Yểm quyển thanh sử thán anh hùng.
Nhất thanh huynh đệ nhất sinh trọng
Thiên thu truyền thuyết thiên tái tình
Thân hóa bích huyết do vô hối,
Xuất sinh nhập tử dữ quân đồng,
( Lệ rơi trường không, hào kiệt bi thương.
Dấu đi sử sách, gọi anh hùng
Một tiếng huynh đệ một đời trọng.
Thiên thu truyền thuyết ngàn năm tình
Máu đỏ nhuộm thân không hối hận
Xuất sinh nhập tử cũng cùng quân.)
Kim sinh dữ quân bát bái hậu,
Đao sơn hỏa hải nhưng tương ủng;
( Kiếp này cùng quân lạy tám lạy
Núi đao biển lửa vẫn không rời
Trường không ưng hồn hằng cô ngạo,
Hóa tác thương khung vạn cổ phong!"
( Trường không, Ưng hồn cô ngạo mãi
Hóa thành thương khung gió tung bay)