Chương
Lão soái! Đã lâu… đã rất lâu rồi chưa đánh trống tụ tướng! Ôi những năm tháng chinh chiến kia….Thật nhớ nhung!
Tiếng trống dừng!
Dưới đài Điểm Tướng, rất đông tướng quân cung kính đứng đó. Hai bên, hơn mười chiếc cờ lớn tung bay trong gió, phần phật phần phật tựa như có cả ngàn người đang cùng khóc than!
Quân Chiến Thiên đứng dậy đi lên trên đài Điểm Tướng, ánh mắt sắc bén đảo qua một lượt, hỏi:
– Còn người nào chưa tới không?
– Tất cả đã đến đông đủ! Chờ quân lệnh của lão Nguyên soái!
Mấy trăm người đồng thanh hô to, đồng lòng nhất trí.
– Tốt! Hãy để cho lão phu tối nay làm một đại sự kinh thiên động địa!
Trong đôi mắt sắc bén của Quân Chiến Thiên bắ n ra những tia sát khí không hề che dấu.
– Chúng tướng nghe lệnh!
– Có!
– Trầm Châu Nam!
– Có!
– Lệnh cho ngươi soái lĩnh nhân mã trung tâm bảo vệ Tây Môn! Không có quân lệnh của ta, bất luận kẻ nào, không được ra khỏi thành! Có hỗn loạn lập tức xuất binh trấn áp!
Quân Chiến Thiên nhấn mạnh vào bốn chữ ” Bất luận kẻ nào”.
– Rõ!
– Quân Niệm Phong!
– Có!
– Đông Môn do ngươi phụ trách!
– Rõ!
– Chiến Quý Thiên!
– Có!
– Bắc Thành môn!
– Rõ!
– Thiện Lâm Ngữ!
– Có!
– Nam Môn!
– Những người còn lại theo ta….
Mệnh lệnh liên tục được phát ra. Những người tiến lên nhận lệnh bài đều xoay người lập tức rời đi mà không có một người nào hỏi nguyên nhân! Mấy người này đều lã bộ hạ cũ của Quân Chiến Thiên, cũng là lực lượng quân sự trung kiên của Quân gia, đối với mệnh lệnh của Quân Chiến Thiên chỉ có chấp hành chứ không có hỏi vì sao!
Cho dù là chết!
Nhất là Trầm Châu Nam, Chiến Quý Thiên, Thiện Lâm Ngữ, Quân Niệm Phong. Bốn người này là tứ đại chiến tướng đắc lực nhất của Quân lão gia tử! Cũng là bốn tên cuồng nhân chiến tranh thiết huyết bất tuân. Riêng chỉ đối với mệnh lệnh của Quân Chiến Thiên, bất luận là đúng hay sai đều một mực chấp hành! Và họ cũng là lực lượng trung kiên trong tập đoàn quân sự của Quân gia hiện nay!