Chương
Lão gia tử phùng mang trợn mắt, một câu nói đã đả kích không nhẹ tới Quân Khương Lâm, mặt tối sầm cuối đầu.
– Về chuyện vạn nhất thật sự được tiểu tử nhà ngươi may mắn chữa khỏi, có lẽ nào lão phu lại ngu xuẩn, đi tuyên bố khắp thiên hạ? Còn sợ người trong thiên hạ không biết? Rồi khiến cho người ta đem mục tiêu nhắm chằm chằm trên người hai chú cháu các ngươi, âm mưu này kế tiếp âm mưu kia hãm hại? Lần sau còn có chuyện muốn qua mắt ta như vậy, coi chừng lão phu đánh tan xác hai chú cháu các ngươi đó! Làm cho các ngươi cả đời không xuống đất được, không đi ra khỏi cửa!
Quân Khương Lâm nấc cục liên tục, tròn mắt líu lưỡi.
Lão gia tử vui vẻ thoải mái nên mặt hơi hồng lên chắp tay sau đít đi ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa gương mặt vốn dĩ hơi tươi cười trong nháy mắt lại trở nên sa sầm làm cho ai thấy cũng phải ngậm miệng lại. Cứ theo sắc mặt lão gia tử thì xem ra Tam thiếu gia chỉ sợ là hoàn toàn không còn làm được trò trống gì nữa rồi. Cho dù không phải một phế nhân thì cũng chẳng khác nhiều lắm…
Không thấy sắc mặt lão gia tử đen kịt như nhọ nồi sao?
Đường Nguyên về đến nhà bẩm báo lại chuyện đã thấy với Đường lão gia tử. Lão gia tử cảm thán không thôi. Không nghĩ tới lão tướng Quân thế gia chỉ có duy nhất một hậu nhân lại phải chuyển sang đường quan văn đường, thật sự là thật đáng buồn a
Về chuyện Quân lão gia đột nhiên giận dữ thì Đường Nguyên ấp a ấp úng vừa nói xong, quả nhiên Đường lão gia đã giận dữ: “Ngu xuẩn! Không biết điều đó thì nói mò làm gì? Lão sống dai Lý Thượng kia năm đó đã bị Quân Chiến Thiên một quyền đánh vào đan điền nên… Cút đi!”
Đường Nguyên làm sao mà nghĩ mình định vuốt mông ngựa lại thành mó ngựa, thôi thì nhanh chóng chạy biến mất.
Chỉ trong vòng chưa đến một ngày thì chuyện Tam thiếu gia Quân Khương Lâm nhà Quân gia đa lan khắp hang cùng ngõ hẻm ở kinh thành.
Trước đó cũng đã có tin rỉ tai khắp kinh thành việc Quân đại thiếu gia Quân Khương Lâm vốn chỉ biết ăn chơi trác táng đã cải tà quy chính đóng cửa ở nhà ra sức phấn đấu nên các gia tộc đều có nghe thấy. Có điều tin tức này thật sự là cũng hơi ghê người nên thậm chí vài kẻ còn triển khai việc bí mật điều tra, thăm dò lại việc làm trong quá khứ của Quân Khương Lâm. Quân Khương Lâm đương nhiên không cần phải sợ, cho dù có đáng sợ cũng chỉ là một cái thiếu niên tuổi đôi mươi mà thôi.
Nhưng điều đáng sợ chính là Quân gia lại có người nối tiếp, lại có nhân tài mới xuất hiện thì đấy mới thực sự là điều khó lường.
Còn hôm nay tin tức nặng nề đau thương này từ khi lan ra ngoài lập tức đã làm cho rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cười rộ. Một câu chuyện về kẻ ăn chơi đột nhiên nghĩ lại, cải tà quy chính. Nhưng chỉ sau vài ngày tu luyện đã tự phế mìnhđi. Trước khi vì giận dữ mà miễn cưỡng có tham vọng thì ít nhiều còn có chút tu vi huyền bí của dòng họ. Còn hiện giờ đã hoàn toàn phế đi… Thử hỏi thế gian còn có chuyện nào đáng để cười lớn so với điều này sao?
Về tính xác thực của tin tức này thì lần này thật sự không ai hoài nghi. Đơn giản là hai nơi phát ra, đều là thật sự có uy tín —— kẻ làm hại Quân Khương Lâm là Đường Nguyên chính mắt thấy nói ra!
Đệ nhất ngự y nội cung, Phương hồi sinh được gọi là bất tử tiên sinh vừa đích thân chẩn đoán bệnh về nói!
Ai dám hoài nghi? Kẻ hoài nghi quả thực là đáng bỏ đi rồi: đám dòng họ quý tộc ai mà không quí tính mạng? Phương hồi sinh là người có thể giữ được mạng sau khi mắc bệnh hay bị thương! Kết giao tốt với Phương hồi sinh thì cũng như tự nhiên có thêm được một mạng a! Ai dám nói một câu: ta hoài nghi đối với lời của Phương thần y! Chỉ sợ người này không được nửa ngày sẽ bị nước miếng dìm chết đuối…
Sự thật là có thể gian trá trước mắt Phương thần y, đừng nói đến Quân Khương Lâm, cho dù chính là Quân lão gia cũng không có đủ bản lĩnh!
“Không nghĩ tới Quân Khương Lâm lại sẽ thành ra như vậy? Rất không phù hợp a.” Trong phủ Thái sư, Lý Du Nhiên nhìn ba người trước mặt mà hàng mi thanh tú hơi cau lại: “Lý Phong, ngươi có thể xác định, lời này thật sự là chính Phương thần y nói ra?”
“Ta có thể xác định!” Bên ngoài vọng vào một âm thanh già nua, Thái sư Lý Thượng run rẩy đi vào. Đối mặt với cháu của mình, Lý Thái sư tràn đầy vẻ đắc ý! Quân Chiến Thiên, lão thất phu nhà ngươi vững vàng thì đã sao? Nhưng Quân gia của ngươi nhất định sẽ xuống dốc, về điểm này thần tiên cũng không thể vãn hồi! Quân Khương Lâm mà đi theo đường quan văn, đừng có nói hắn là thứ tuyết tan không chống nổi cho từơng. Cho dù thật sự là hắn tào cao ngút trời thì chẳng lẽ chúng ta sẽ cho hắn cơ hội ngóc đầu sao? Phải biết rằng, quan văn đế quốc đều do mấy nhà chúng ta nắm giữ!