Chương
Trong lòng âm thầm nói, ngươi giải thích tuy rằng đã nói rất rõ, nhưng như cũ quên nói tới tác dụng quan trọng nhất của Phần Kinh Hà, song, nếu là người bán tinh tường chỉ sợ cũng không đem vật này ra bán đấu giá!
Phần Kinh Hà, chính là cách gọi trên Huyền Huyền đại lục, ở trên địa cầu, chỉ cần vượt lên trước hai trăm năm Phần Kinh Hà có nhiều tên như —- Thiên Địa Kiều! lúc đó nó đã lột xác là đồ mà các võ giả tha thiết ước mơ, chỉ cần lợi dụng phương pháp đặc thù loại trừ độc tính sau đó ăn vào, có thể trong nháy mắt đả thông kinh mạch, quán thông thiên địa chi kiều, có thể đề thăng trên hai mươi năm công lực cho người luyện võ!
Về phần Phần Kinh Hà năm trăm năm tuổi, càng là cực phẩm trong cực phẩm, có nó, Quân Khương Lâm có thể hy vọng phục hồi trên % lực lượng như cũ! Cái này chỉ là hắn ước lượng!
Quân Khương Lâm đang nghĩ, tử bào lão giả trên đài đã nói xong âm cuối, thanh âm của tên mập mạp đột nhiên vang lên:
– Ta ra ba mươi vạn lượng!
Thanh âm này vừa ra, trong đại sảnh mỗi người khóe miệng đều là nhổ ra phì phì: Đồ phá gia chi tử, tuy rằng đồ lần này có thể bỏ thêm mười vạn lượng, chỉ có điều mỗi lần tăng giá chỉ cần một vạn lượng nhưng hắn tăng lên tới gấp mười lần! Mịe! Hơn nữa nghìn vạn lần đừng có tranh với hắn, vạn nhất hắn nâng cao giá xong bỏ boom mình thì mình lại chẳng phải tự vác đá đập vào chân mình sao. Lúc đó mình có khóc cũng không ra nước mắt. Không thấy vị công tử Mạnh gia thổ huyết tại chỗ sao?
Kết quả là, sau khi tên mập mạp mở mồm, toàn trường trong nháy mắt lạnh tanh! Một lát cũng chưa từng có người lên tiếng.
Nói thật đi, tử bào lão giả lúc này cũng có chút há hốc mồm. Lẽ nào giá Phần Kinh Hà ít nhất có thể lên tới tám mười vạn lượng chứ, sao chỉ có ba mươi vạn lượng vậy? Bất quá Thịnh Bảo đường có quy củ, chỉ dừng chốc lát, lão giả lần thứ hai giơ lên Định Âm Chuy, trầm giọng nói:
– Đường công tử đã ra giá ba mươi vạn lượng, còn có ai ra giá cao hơn không?
Hắn dừng một chút, nói:
– Ba mươi vạn lượng, lần đầu tiên…
– Ba mươi vạn lượng, lần thứ hai…
Đột nhiên một thanh âm khàn giọng hung hăng nói:
– Lão tử ra giá ba trăm vạn lượng!
Ra giá trên trời lần này không ai khác chính là Lý Chấn kia.
Đường nguyên mắt thấy bản thân sắp đắc thủ, lại bị Lý Chấn chặn ngang một đòn, hắn không khỏi giận dữ, nhảy cao một pahts lên ghế lô, hét lớn:
– ST con mẹ thằng cha nó! Còn dám cùng lão tử tranh đồ, lão tử ra năm trăm…
Đột nhiên bị bưng kín mồm, chính là Quân Khương Lâm làm. Những lời này tuy rằng chưa nói xong, cũng vẫn làm cho mọi người trong đại sảnh một thân mồ hôi lạnh. Tất cả mọi người đều đoán được, tên mập mạp muốn hô chính là “Năm trăm vạn lượng!”
Điên rồi! Tên mập mạp khẳng định điên rồi!
Quân Khương Lâm cầm cái cổ hắn rồi đi đi ra ngoài, vẻ mặt như có bệnh không tiêu, thái độ ương ngạnh tại cái áo choàng ra một bên, một chân” Phốc” Một tiếng dẫm nát ghế lô bên trên lan can, tiện tay vứt cái mũ trùm xuống, cầm ở trong tay, y bào trên thân phất phơ, hai mắt cong vẹo ác thanh tức giận hét lớn:
– Lý Chấn! Ngươi này tên Vương bát đản! Vừa nãy chính ngươi ra giá? Ngươi tìm đường chết à?