Quân Lâm Binh Vương

chương 220

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Nếu như lòng khinh bỉ có thể đập người, vậy giờ phút này Quân Khương Lâm đã bị đập tan xương nát thịt rồi! Nếu khinh bỉ có thể làm người ta bị thương, hiện giờ cả người hắn đã bị thương tích đầy mình rồi!

Rốt cuộc người thần bí ban đầu vẫn không nói lời nào, giờ phút này đột nhiên phát ra âm thanh trong trẻo: “Kẻ đội giá Phần Kinh Hà trước chính là Lý Chấn của Lý gia, lời ra giá của hắn không có hiệu quả, bây giờ vẫn y như giá lúc đầu mà tiến hành!”

Quả nhiên là có hai người trong đó! Quân Khương Lâm cười thầm. Nói vậy ý kiến của hai người kia không thống nhất a, ân, người vừa rồi phát ra âm thanh hẳn là có phân lượng hơn.

Sắc mặt lão giả áo tím trên đài lại biến đổi, lão lập tức làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Phần Kinh Hà này, Đường công tử lúc trước đã ra giá ba mươi vạn lượng bạc, báo giá lần hai, còn có ai trả giá cao hơn ba mươi vạn lượng bạc không?”

Câu hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, cũng không người trả lời. Hiện tại vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ai dám xúc phạm Quân Khương Lâm vị thanh niên không sợ trời không sợ đất này, hắn cùng với Đường Nguyên chính là hai kẻ phá gia chi tử mà lòng không đau, đúng là siêu cấp bại hoại gia tử.

Lão già áo tiếm tiếp tục hô: “Ba mươi vạn lượng bạc lần thứ ba! Thành giao!”.

Âm thanh “Cộp” của tiếng búa gỗ phát ra, lão giả áo tím cảm thấy tâm lý bị đè nén không chịu nổi, chính mình chủ trì đấu giá mấy chục năm, nhưng cũng không có chịu áp lực lớn như lúc này.

Hai tên bại gia chi tử làm đảo lộn hết mọi việc, vốn lần này có thể bán được ngoài trăm vạn lượng cứ nhiên phải bán ra với giá ba mươi vạn lượng! Nếu là bỏ đi giá thu mua, cơ hồ là tương đương với tặng không…

Đường mập mạp trong nháy trải vui buồn lẫn lộn, hắn đứng thộn ra cũng không hiểu được chuyện gì xảy ra, cuối cùng Quân đại sát thủ tâm tính trầm ổn mới đập mạnh lên vai hắn, lúc đó hắn mới tỉnh lại!

Độc Cô Tiểu Nghệ đứng đối diện chu cái miệng nỏ nhắn ra căm tức nói: “Thật là trời không có mắt, linh thảo tốt như vậy, giá cũng thấp nữa tại sao lại bị tên kia đoạt được! Thật là đáng giận mà! Chán ghét a chán ghét a!”

Ngoài miệng nói là đáng giận, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại híp lại, tựa hồ như trong lòng nàng đang rất vui vẻ, sao có nửa điểm chán ghét đây.

Linh Mộng công chúa vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng, thấy thần thái Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên phấn khởi như vậy, cái cái miệng nhỏ nhắn chu ra, đôi mắt đẹp nhìn Quân Lâm đối diện đang giở thủ đoạn lưu manh đùa giỡn. Nàng lắc đầu một cái vẻ mặt lúc này lại không còn ý chán ghét như ngày xưa nữa, ngược lại rất là tán thưởng hắn!

Chuyện này là sao đây? Linh Mộng công chúa trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý niệm không thể tưởng tượng, không khỏi chấn động nói: “Tiểu Nghê, ngươi, ngươi, ngươi không phải là coi trọng tên ăn chơi lêu lổng này chứ?”

Vừa nghe lời này, khuôn mặt Độc Cô Tiểu Nghệ cũng đỏ bừng lên, nhăn cái mũi nhỏ đáng yêu lại, lè lưỡi, mặt đỏ tới mang tai đáp: “Nào có? Ta sao lại xem trọng tên phá gia chi tử này chứ? Hừ, nàng lẩm bẩm nói, bổn cô nương là loại người nào, sao lại có thể thích hắn chứ! Không giáo huấn hắn một chút, để xả một bụm ác khí trong lồ ng ngực ta thì thôi, hơi đâu mà đi thích hắn. Nếu tìm được một cơ hội tốt bổn cô nương sẽ sửa hắn một trận!” Nói xong nàng hung hăng dựng đôi mày liễu lên đồng thời nghiến răng nghiến lợi làm một bộ như muốn lao lên ăn thịt Quân Khương Lâm vậy.

Cả người Linh Mộng công chúa xuất hiện một cảm giác bất lực. Xong rồi xong rồi, làm bạn thân của Độc Cô Tiểu Nghệ nhiều năm, nàng há có thể nhìn không ra Độc Cô Tiểu Nghệ bên ngoài nghiêm túc bên trong yếu đuối, giấu đầu hở đuôi, bộ dạng rõ ràng là vô cùng khoái hoạt lại cố tình muốn giả bộ hung thần ác sát, ai cũng chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được tâm tư của nàng. Vốn Độc Cô Tiểu Nghệ tâm tình rầu rĩ không vui, nhưng vừa mới nghe được thanh âm Quân Khương Lâm, nhất thời sinh long hoạt hổ phấn chấn, hết thảy những điều này chỉ duy nhất một lý do có thể giải thích đó chính nà nàng ta đã thích hắn, điều này quả là không thể tưởng tượng được, quả thực là một cơn ác mộng a… Tiểu Nghệ muội muội! Trời ạ…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio