Chương
Quân Lâm có chút hồ đồ, đảo mắt liền hiểu được, làm một bộ dáng hổ thẹn cúi đầu gục xuống:
– Không thấy rõ, cháu bị ngất.
– Phế vật!
Quân lão gia tử hầm hừ mắng một câu, ngữ khí tràn đầy thất vọng. Nhìn kỹ xem tôn tử, xác định không có việc gì, cũng lại không hứng thú xem tôn tử lõa th ể, vả lại bản thân tiểu tôn tử, một chút cũng không có tố chất con cháu binh gia, các cô nương còn không giống như vậy! Hừ! Thật sự là …. Bất đắc dĩ đành gật đầu:
– Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Xoay người đi ra ngoài, một đám thị vệ cũng đều đi theo, Quân Lâm lúc này mới thở phào một hơi, bỏ cái khăn đang che xuống dưới, một đầu mồ hôi lạnh.
Hôm sau, lão công tước Quân Chiến Thiên tại điện Kim Loan trước mặt hoàng đế phát hỏa, chỉ vào mặt vài vị quốc cữu thái sư và hoàng thân quốc thích, thủ phụ đại thần chửi ầm lên, không thèm kiềm chế, cũng tuyên bố, nếu lại có người đi ám sát tôn tử duy nhất của mình, mỗi nhà đều phải xuất một cái mạng mà đền còn chuyện khác nói sau.
Yên lặng mười năm,lão Nguyên soái một khi phát hỏa, cả triều văn võ câm như hến, ngay cả đương triều hoàng đế cũng nhẹ lời liên tục an quá cũng có người nhìn không được, cha vợ đại hoàng tử, cũng chính là Ngự sử đại phu đương triều Tống Thế Nghị vốn là tân quý tộc, nương theo đại hoàng tử lên tới vị trí như hiện nay, đối với vị lão công tước này lại không biết gì nhiều, lại tự phụ có đại hoàng tử là chỗ dựa phía sau, liền chống đối Quân Chiến Thiên hai câu, cũng hướng hoàng đế bệ hạ tham tấu một bản, lập tức ngay tại đương trường bị Quân Chiến Thiên trái một quyền, phải một quyền trực tiếp đánh thành đầu heo, còn rớt hai cái răng.
Đại hoàng tử kiên trì đi ra khuyên giải, bị lão công tước một cước sút vào dưới bụng, ôm bụng lăn đùng ra đất. Nhất thời không một ai dám hó hé. Sau cùng hoàng đế bệ hạ hòa giải, đích thân đảm bảo vấn đề an toàn cho Quân tam thiếu gia. Quân Chiến Thiên mới thôi không tức giận, phất tay áo mà đi. Lúc đi qua đám người ủng hộ các vị hoàng tử nhìn lướt cái, làm cho những người đó mỗi người hai chân đều run run như sợi bún…
Lão công tước đã có mười năm không phát uy, mười năm im hơi, một khi phát uy làm cả triều văn võ nhất thời tè ra quần. Ở trên Kim Loan điện còn dám ra tay, ngay cả hoàng tử còn dám động thủ, thì còn cái gì mà không dám?
Chỉ có hoàng đế bệ hạ nhìn vào bóng dáng rời đi của Quân Chiến Thiên mà trong lòng thở dài. Quân Chiến Thiên hôm nay một phen phát hỏa, tuy rằng uy phong, nhưng hoàng đế bệ hạ cũng đã biết, Quân gia có vị tam thiếu gia này đã làm cho lão gia tử hoàn toàn thất vọng. Lại liên tưởng đến Quân Chiến Thiên từng hướng chính mình thỉnh cầu cưới Linh Mộng công chúa, hiểu được rằng, hẳn đó là việc cố gắng cuối cùng của lão vì bảo toàn huyết mạch gia chính mình lại vô tình cự tuyệt!
Nếu Quân Khương Lâm có chút tiền đồ, Quân Chiến Thiên cũng sẽ không nổi trận lôi đình ở kim điện, hôm nay sở dĩ không khống chế được, đơn giản lão gia tử đã nhìn thấy Quân gia không có tương lai gì. Quân Chiến Thiên cùng với Quân gia ở trong nước lẫn nước ngoài gây thù hằn vô số, chỉ cần hắn buông tay ra đi, cừu địch hẳn đều không bỏ qua cho đám con cháu của hắn. Cho nên lão gia tử hiện tại tuyệt không ngại cùng cường thế đối đầu. Ai dám đụng đến Quân gia ta, đến tôn tử ta, ta cho ngươi ăn đấm trước. Dù sao Quân gia ta đã như thế, ta cần quái gì phải nhẫn nhịn chịu đựng?
Chẳng lẽ Quân gia một thời to lớn mạnh mẽ, Quân gia đã từng được xưng tụng là thần hộ mệnh Thiên Hương đế quốc, chẳng lẽ cứ như vậy mà diệt tuyệt? Hoàng đế thở dài một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận cực độ. Có lẽ năm đó, không nên ……
Chủ ý lão công tước đúng là sáng suốt, các lão bộ hạ trong quân đội mỗi người mặt mày hớn hở, tất cả người có chủ ý âm thầm hủy đi kế hoạch vốn có, mặc dù tại đương trường đại hoàng tử bị mất mặt mũi, cũng không có nhiều oán khí, nói đến oán, hắn cũng chỉ biết giận cha vợ mình, không biết tốt xấu, tự chuốc lấy nhục, không nhìn thấy lão già kia nửa điên nửa cuồng sao?