Chương
Mộ Dung thế gia lão gia tử Mộ Dung Phong Vân lưng thì tựa vào cột trụ trong đại điện, chòm râu bạc trắng bay bay theo từng nhịp thở, từ miệng chảy ra… một dòng nước miếng. ( Mấy lão này ai cũng quá là kinh dị::smile:
Lão già của Tống gia thì cứ cuối đầu thật sâu, dường như đang nghiên cứu coi có cách nào để có thể đút đầu vào…. [email protected] lót được hay không?
Lão hoàng đế nhìn thấy cảnh này thì hận không thể tát vài cái vào mặt mình: Nếu tức giận thì trút lên đầu mấy tên quan lại triều thần cũng được, tại sao ta lại vời mấy lão già này tới đây làm gì không biết. Nói với mấy lão này khác gì đàn gãy tai trâu đâu? Chẳng có tác dụng cái chó gì cả! Lão cuối cùng mất kiên nhẫn nói:” Thôi được rồi, là trẫm sai, đáng ra trẫm không nên làm phiền mấy “lão thần tiên” các ngươi làm gì, thôi các ngươi lui xuống về nhà ngủ hết đi, khỏi làm các ngươi mệ mỏi đứng đây”.
Mấy lão già này nghe thấy mừng như bắt được vàng, tranh nhau tạ ơn rồi cáo lỗi rút lui. Độc Cô Tung Hoành bước đi vài bước rồi không biết nghĩ sao, đột nhiên quay lại dùng chân đạp thẳng vào mông của lão Mộ Dung Phong Vân:”Mau thức dậy, đừng ngủ nữa lão già, về nhà đi rồi… ngủ tiếp.”
Mộ Dung Phong Vân miệng liên tục chép chép, giương đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh, sau đó cuống cuồng chân tay: “Bệ hạ, cựu thần có tội, cựu thần đã có tuổi, nên vô tình ngủ gục tại cung vàng điện ngọc của bệ hạ, mong…”
” Tất cả cút hết cho trẫm, cút về nhà mà làm tuổi già sức yếu đi!” Hoàng thượng giận dữ gầm lên làm cho tất cả các bá quan văn võ còn lại sợ tới run rẫy. Mấy lão gia tử đểu bày ra bộ mặt bối rối và sợ hãi, nhưng khi vừa ra khỏi cửa cung, mấy lão già ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi phá lên cười, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Từ trong hoàng cung, những tiếng quát mắng giận dữ như sấm sét đánh xuống của lão hoàng đế không ngừng vọng ra.
“Quân lão thất phu! Ngươi đứng lại cho lão tử!” Quân Chiến Thiên chuẩn bị lên ngựa rời khỏi hoàng cung thì chợt nghe phía sau có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy Độc Cô Tung Hoành lão gia tử khuôn mặt xám xịt đen vọt tới.
” Ngươi kiếm ta có chuyện gì?” Quân lão gia tử nhíu đôi lông mày bạc trắng khó chịu hỏi: ” Dám hô la hét ồn ào trước mặt lão phu, con khỉ già ngươi muốn tạo phản hả?”
“Đồ rơm rác, ngươi nghĩ ngươi là ai? Lão phu đã bao giờ thèm nhìn tới cái mặt ngươi?” Độc Cô Tung Hoành hừ mũi một cái rồi nói: ” Lão phu đã quyết định sẽ giúp ngươi dạy dỗ đứa cháu của ngươi! Ta đang định lột một vài miếng da trên người nó, ngươi có ý kiến gì không?”
“Ngươi nói cái gì?” Quân Chiến Thiên đã xoay người định rời đi, nhưng khi nghe thấy thế liền quay lại, bây giờ trong mắt lão dường như đang chứa hai đạo thiểm điện (sấm sét): “Ngươi-thay-ta-dạy-dỗ-cháu-của-ta?” Cứ từng chữ một Quân lão nói ra thì lam quang cũng theo đó tăng vọt, một cổ khí thế bài sơn đảo hải mạnh mẽ phát ra, mặc dù không có tí gió nào xung quanh nhưng áo choàng có thêu hình huyết lan hoa của Quân lão bay phần phật trong không khí.
Đương nhiên lão gia tử đã thực sự tức giận! Hiện tại, ở kinh thành này, không có mấy người dám công khai đối chọi với Quân Khương Lâm. Tuy nhiên, Độc Cô gia chính là một số ít người dám làm điều đó, ví dụ như Độc Cô vô địch, Độc Cô Tiểu Nghệ, và cả Độc Cô Tung Hoành, người đang đứng trước mặt Quân lão gia tử.
Mà Độc Cô Tung Hoành này cũng là loại người nói được thì chắc chắn sẽ làm được!
Độc Cô Tung Hoành đột nhiên cảm thấy khó thở, cảm giác đến ngay cả không khí chung quanh cũng không thể lưu động. Giờ phút này, lão cảm thấy vô vàn áp lực khi đối diện với Quân Chiến Thiên. Lão ngàn vạn lần không nghĩ tới, Quân Chiến Thiên chỉ vì đứa cháu phế vật của mình mà có thể nổi giận đến mức này. Lão cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận hừ lạnh, huyền khí từ trong thân thể ầm ầm bạo phát, chống chọi lại khí thế bài sơn đảo hải của Quân lão gia tử, giằng co liên tục: ” Chỉ là một tên phế vật mà lão già ngươi làm như là bảo vật sao? Lão tử cho dù thay ngươi dạy dỗ nó thì cũng là phúc tám kiếp cho nó!” Lão nói xong còn phun ra một bãi nước bọt.