Chương
Điều duy nhất làm cho Quân Lâm cảm thấy khó chịu chính là tòa Hồng Quân tháp gồm có chín tầng, suốt một tháng công phu, Quân Lâm thủy chung vẫn ở tầng thứ nhất, đã vô số lần muốn mở ra tầng thứ hai, chỉ cần là cảm giác công lực hơi có tiến bộ liền đi thử một lần, nhưng mỗi lần đều ăn một quả đắng đi về. Hắn cảm giác trong đầu ngàn vạn cây châm cùng đâm một phát thì mới bằng được loại thống khổ này. Điều này thật sự làm cho lòng Quân Lâm ngứa ngáy khó chịu, tầng thứ nhất Khai Thiên Tạo Hóa Công đã có thành quả nghịch thiên như vậy, tầng thứ hai tầng thứ ba chẳng phải sẽ có nhiều thứ tốt hơn sao? Nhưng…… A… Không vào được! Không vào được, làm sao bây giờ?!
Cứ kiên trì thử hết lần này đến lần khác, cũng không thành công, cho dù Quân Lâm có kiên nhẫn tới đâu cũng không chịu đựng nỗi. Cuối cùng, Quân Lâm phải chấp nhận sự thật phũ phàng với trạng thái hiện giờ muốn mở tầng thứ hai, nhất định là không có khả năng. Phỏng chừng cũng giống như tầng một, cơ duyên đến đột ngột, trong lúc vô ý liền đi vào, nếu cơ duyên không đến, có lao đến bể đầu chảy máu cũng là phí công vô ích, cái này đã bao lần nếm thử rồi, không quan hệ, chính mình hay là cứ kiên trì luyện công tiếp. Đương nhiên, Quân Lâm cũng đem huyền khí gia truyền ra nghiên cứu, phát hiện huyền khí thế giới này cùng với nội lực tu luyện kiếp trước khá giống nhau, nhưng trong hai cái thì một cái thiên hướng về dạng đấu khí còn loại kia thì tính chất nghiêng về luyện khí pháp môn. Bất quá, huyền khí khi tu luyện lên một giai, huyền khí sẽ xảy ra biến hóa vi diệu biến chất mà sinh ra màu sắc khác, riêng điểm này thật ra kiếp trước Quân Lâm đã gặp qua công phu Ngũ Độc có chút giống nhau. Chẳng qua huyền khí không có độc mà thôi. Có Khai Thiên Tạo Hóa Công trong tay, dĩ nhiên Quân Lâm nhìn công pháp huyền khí không bằng nữa con mắt, chẳng qua vì để che dấu tai mắt người ngoài, hay là luyện tập cho có tính tượng trưng—miễn cưỡng tăng lên tứ phẩm huyền khí, Quân Lâm cũng cho rằng đủ rồi, liền đình chỉ việc luyện tập.
Ở tại đại lục huyền ảo này, huyền khí, từ nhất phẩm tới cửu phẩm, sau đó là tầng cao hơn sẽ là ngân huyền khí, kim huyền khí, ngọc huyền khí, địa huyền khí, thiên huyền khí, chí tôn thần huyền. Nhất phẩm đến tam phẩm là màu hồng: hồng nhạt, hồng phấn, hồng. Tứ phẩm đến lục phẩm là màu tím: tím nhạt, tím, tím bầm. Thất phẩm đến cửu phẩm là màu đen: tím đen, đen, đen đậm. Ngân phẩm màu bạc, kim phẩm màu vàng, ngọc phẩm màu xanh, thiên phẩm màu lam, chí tôn thần huyền là vô sắc.
Mà huyền khí mỗi một phẩm nâng cấp đều là phi thường gian nan, hơn nữa thời điểm tiến giai đều mang theo đau đớn cực đại, có chút giống với việc tu luyện nội công tẩy mao phạt tủy. Quân Lâm bây giờ có thể phát ra chính là tứ phẩm huyền khí màu tím nhạt, đối với đệ tử thế gia mà nói, đây là một thành tích hết sức đáng thương đến thảm đạm.
Mấy ngày nay, Quân Lâm ở không nhàn rỗi không có việc gì làm, suốt ngày chơi đùa nói chuyện với Khả Nhi. Vì gần đây hành vi và tính cách của Quân Lâm bỗng dưng thay đổi hẳn, tiểu nha đầu rót cuộc cũng không còn sợ hãi hắn như trước. Mặc dù vẫn không dám ở gần hắn nhưng cũng không tránh né hắn như khi xưa. Mà giờ đây mỗi khi Quân Lâm kể chuyện chuyện cổ tích, tiểu nha đầu chống hai tay lên má, mắt mở to chăm chú lắng nghe như nuốt từng lời của Quân Lâm, chỉ sợ xao lãng mất tập trung thì bỏ sót mất một càu thì phí lắm. Thần thái thì tuỳ thuộc vào câu chuyện, lúc bi lúc hài, khi cười khi khóc hoặc hai mắt mở to, vô cùng khẩn trương.
Một lậnn Quân Lâm kể lại câu chuyện Nàng Tiên Cá làm cho tiểu nha đầu khóc như nước lụt phá đê Hoàng Hà hay Trường Giang, cứ thút tha thút thít suốt một ngày. Khiến Quân Lâm ngửa mặt nhìn trời khóc ba tiếng thề với lòng không bao giờ kể chuyện buồn cho nữ nhân nghe nữa. Nước mắt, nước mắt… ài, cũng đủ cho người chìm lỉm trong đó mà đi uống trà với Diêm Vương!
– Thiếu gia, Đường công tử đã đến.
Quân Lâm đang kể đến đoạn Tôn Ngộ Không bị giam ở lò bát quái, tiểu nha đầu đang mở to mắt chăm chú lắng nghe đến nhập thần, đôi bàn tay nhỏ bé chốc chốc cứ vặn xoắn vào nhau, trong lòng cực kỳ lo lắng cho tình cảnh nguy hiểm của Tôn Đại Thánh. Đột nhiên có một gã thị vệ vội vàng chạy vào bẩm báo.
– Đường công tử?
Quân Lâm ngạc nhiên hỏi, rồi bỗng dưng vỗ đầu như sực nhớ ra, hạ lệnh:
– Mau mời vào.
Từ ngoài xa một quả cầu thịt đang lăn tới, vừa lăn vừa hô, thanh âm vô cùng thê thảm:
– Tam thiếu gia, Mạc Tà huynh đệ, cứu mạng ta, chuyện không ổn rồi hu hu.