Mấy ngày sau đó, Quân Vô Ý miệt mài cắt kim loại cho Quân Khương Lâm cả ngày lẫn đêm không ngừng. Không những làm thành hình dáng tiểu phi đao, mà đến trọng lượng cân đối cũng phải tuyệt đối theo ý Quân Khương Lâm, làm tới khi Quân Mạc ừa ưng ý mới ngưng, để hắn có thể sử dụng một cách tiện tay và quen thuộc nhất.
Quân Khương Lâm có Khai Thiên Tạo Hóa Công nên có thể khôi phục rất nhanh chóng, khổ nhất là mấy người đại hán thổi lửa cho lò luyện kim loại, To cao tráng kiện như thế, sau mấy ngày, hai tay của người no cũng sưng to hơn cả bắp đùi.
- Khương Lâm, thúc vô cùng thắc mắc, vì sao ta chưa từng bao giờ nhìn thấy con luyện công vậy?
Advertisement
Quân Vô Ý luôn thắc mắc chuyện này. Những lúc luyện tập giữa Quản Thanh Hàn và Quân Khương Lâm mà nói, chẳng qua là một trò chơi, mà không, phải nói là một trò chơi "thống khổ" mà thôi; nhưng trừ những lần đó ra, Quân Vô Ý chưa bao giờ thấy Quân Khương Lâm đả tọa luyện công, nhưng hết lần này tới lần khác bản lĩnh thần bí của Khương Lâm càng ngày càng làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ. Hắn cảm giác mỗi khắc Quân Khương Lâm đều tiến bộ, ngày đi ngàn dặm, tốc độ tiến cảnh như thế, làm sao Quân Vô Ý không khinh ngạc cho được?
- Luyện công?
Advertisement
Khương Lâm vô cùng kinh ngạc nhìn tam thúc của hắn:
- Tam thúc, con mỗi một khắc đều là luyện công mà, chẳng lẽ nhãn thần của tam thúc kém như thế, trước mắt như thế mà không nhìn ra?
- Cái gì?
Quân Vô Ý không khỏi mở to hai mắt mà nhìn, rất là ngạc nhiên.
- Lẽ nào tam thúc cho rằng chỉ có tĩnh tâm một chỗ, nín hơi tĩnh khí, khoanh chân mà ngồi không nhúc nhích, khí tụ đan điền mới là luyện công sao?
Quân Khương Lâm ngữ khí dường như là vô cùng kinh ngạc:
- Con cảm thấy tu luyện huyền công thì mỗi thời mỗi khắc đều có thể tiến hành, lúc ăn cơm, lúc bước đi, lúc chiến đấu, hay lúc nói chuyện, đứng, ngồi, hay chạy đều như thế, đều có thể là lúc luyện công! Dù cho là lúc đi ngủ, trước khi ngủ thì tự nhủ một chút, sau đó vừa ngủ vừa có thể luyện công ah.
- Một ngày một đêm có mười hai thời thần, chính là ngay cả một giây con cũng không để nó lãng phí trôi qua. Ngay cả lúc đang nói này đây, con cũng là đang luyện công, sao thúc lại hỏi con tại sao chưa bao giờ luyện công?
Quân Khương Lâm cười nói.
Quân Vô Ý hai mắt trừng lên càng ngày càng lớn, giật mình " Như vậy mà cũng có thể sao?"
- Nói tới tu luyện, không chỉ nói tới huyền khí tu vi, còn có độ linh mẫn, cảnh giác của thân thể, đồng thời, luyện tập nhãn quan, thính giác, xúc giác thân thể cũng gọi là tu luyện. Chỉ cần người muốn, thì như thế cũng gọi là luyện công mà.
Quân Khương Lâm nghiêm túc nói:
- Khi chiến đấu, ta có thể rèn tinh thần. Khi cô độc, ta có thể rèn ý chí, khi náo nhiệt, chính là thời điểm tốt nhất để rèn sự tĩnh tâm. Còn về phần công lực, đối với con mỗi thời mỗi khắc đều là tự động vận hành, trừ trường hợp khi tới giai đoạn sắp đột phá, cần phải tập trung vượt qua, còn lại thời gian, con đều là tu luyện công lực. Cái này bộ khó lý giải lắm hả thúc?
Quân Khương Lâm nói xong thì chú ý nhìn Quân Vô Ý, lúc này hai con mắt đã trừng lớn hết cỡ, cơ hồ có thể lọt ra cả mắt ra ngoài bất cứ lúc nào.
- Con vừa luyện công, vừa làm việc hàng ngày, phân tâm làm nhiều việc một lúc như thế, vậy mà con không bị rối loạn ư?
Quân Vô Ý hít một ngụm lãnh khí:
- Cái này thực sự quá khó đối với ta.
- Thế nào gọi là phân tâm làm nhiều việc khác nhau một lúc?
Quân Khương Lâm rất bất đắc dĩ trả lời:
- Tất cả chuyện này đã thành bản năng của con, hoàn toàn tự nhiên mà làm, cũng không có bất cứ trắc trở gì, sao gọi là phân tâm được.
Quân Vô Ý không nói được tiếng nào nữa. Hắn cuối cùng cũng hoàn toàn nhận thức được một chuyện: Cháu của hắn chính là một quái thai! Người bình thương như hắn, so với quái thai như Khương Lâm, chẳng khác nào tự tìm phiền phức!::
Phương thức luyện công như thế này quả thật là không thể tưởng tượng nổi. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã tẩu hỏa nhập ma từ lâu, thậm chí, nhiều khi biến thành điên khùng luôn cũng không chừng. Vậy mà Quân Khương Lâm nói ra giống như là chuyện bỏ cơm vào miệng mà nhai rồi nuốt vậy.
Luyện công, huyền khí chẳng lẽ đơn giản như thế sao?
- Tam thúc cũng không cần cố gắng mà làm theo. Kỳ thực, nói thằng ra đây chỉ là một quá trình dài tập luyện, cuối cùng tự nhiên trở thành thói quen thôi.
- Nói cách khác, khi chúng ta bước đi, mắt nhìn phía trước, chân bước trên đường, miệng thì nói chuyện với nhau, đồng thời chúng ta cũng ngửi thấy mùi thơm hay hôi của bùn đất, hoa cỏ, mắt thì nhìn ra các màu sắc khác nhau, rồi nhìn thấy người người ra người, ngựa ra ngựa, chúng ta cũng đâu thấy khó khăn tí nào, lại còn nhận biết rất rõ ràng. Nếu nói thẳng ra, đây chẳng phải cũng là phân tâm làm nhiều việc một lúc sao, nhưng chúng ta đâu cảm thấy khó khăn trắc trở gì. Tất cả đều là tự nhiên mà thành thôi.