Quản Thanh Hàn bị hắn làm cho tức giận tới ngực một trận khó chịu! Quân Khương Lâm nói vốn là nói thật, nhị hoàng từ mời khách thật sự là ở Nghê Thường các chờ hắn; nhưng nghe ở trong lỗ tai Quản Thanh Hàn lại không phải rõ ràng như vậy, tựa hồ hắn nói đúng là kỹ nữ thấp hèn đang chờ hắn, nơi nào có thể không giậm chân giận giữ?
Advertisement
"Tiểu tử này mấy ngày này có điểm nhân dạng, ta tuyệt không thể để hắn sa đọa đi xuống như vậy! Nếu là như thế, ta như nào không làm thất vọng cha mẹ chồng đã mất cùng với đại ca hắn đây?"
Advertisement
Quản Thanh Hàn cắn môi, bước nhanh hướng về thu phòng Quân lão gia tử đi đến. Quân Khương Lâm vừa đi một bên cũng cảm thấy ngạc nhiên; chính mình vi diệu tiến bộ, cơ hồ ngay cả mình cũng không thể tin được. Đoạn thời gian trước cùng Quản Thanh Hàn so chiêu, mình không thể phát huy thực lực chân chính, vả lại còn phải hết sức khắc chế phản ứng giết người bản năng, dưới tình huống không thể đánh trả, trốn tránh tự nhiên là tương đối khó khăn, nhưng hôm nay dưới tình huống Quản Thanh Hàn thịnh nộ, xu hướng trốn tránh, né tránh cư nhiên thành thạo!
Mà ngày đó từng đánh trúng chỗ yếu hại của một vị thiên huyền cường giả! Tuy rằng hắn không có đề phòng, nhưng trúng chính là trúng, chuyện này thực là không thể xóa bỏ!
Nghĩ lại tỷ mỉ, những điều này trước đây làm không được hoặc không đủ năng lực làm, nhưng hết thảy hiện tại lại phát sinh tự nhiên vậy! Chẳng lẽ, mình trong khoảng thời gian này, thực sự bất tri bất giác tiến bộ nhiều như vậy sao?
Hồi tưởng lại ngày đó Quân Vô Ý tai Hoàng Hoa giết người, Quân Khương Lâm không khỏi nhíu mày, tựa như nghĩ tới một vấn đề nào đó.
Nếu như ở kiếp trước mà nói, công lực của mình bây giờ đã là một hậu thiên vũ giả rồi.
Nhưng tại thế giới này, cấp bậc rất nghiêm cẩn, chia ra làm nhiều cấp, khiến Quân Khương Lâm cảm thấy rất vi diệu.
Huyền khí ở thế giới này chia ra từ nhất phẩm đến cửu phẩm, sau đó là ngân phẩm đến thần huyền; mỗi một cấp bậc đều rõ ràng, nhưng bản thân mình do tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công, nếu loại bỏ năng lực thần bí này ra, đơn thuần lấy lực lượng bình thường để đối chọi với cao thủ thần huyền là không có khả năng, thậm chí rất rất không thích hợp.
Bàn thân mình tu luyện so sáng với cấp bậc ở thế giới này mà nói, chẳng khác nào trực tiếp thông qua nhất, nhị...Tam cấp huyền khí, bắt đầu từ tứ cấp huyền khí mà tiến. Sau khi tu luyện một thời gian dài như vậy, nếu đơn thuần lấy lực lượng bản thân mà nói đã tương đương với ngân phẩm huyền giả rồi, cho dù là ngân phẩm huyền giả đỉnh phong mình cũng có thể dễ dàng git chết! Lấy tốc độ tiến bộ này mà nói, chờ khi mình tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công đệ nhất trọng đến đại viên mãn, hắn là tương đương với ngân phẩm của thế giới này đột phá lên kim huyền, nếu là đột phá lên đệ nhị trọng thì sao đây? Không biết là đạt đến tình trạng gì nữa a?
Còn nữa, ở thế giới này lại có thể dùng ngoại lực làm tăng tu vi huyền khí nữa, như vậy bản thân tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công có dễ dàng hay không? Nếu là có, vậy sẽ có lợi như thế nào đối với con đường tu luyện của mình đây?
Vừa nghĩ tới đây, Quân Khương Lâm nhất thời cảm giác bản thân đã va chạm quá ít với thế giới bên ngoài rồi, hẳn là từ giờ trở đi năng đi ra ngoài một chút. Dù sao thế giới trước mắt so với thế giới của mình còn rộng lớn và bất đồng hơn rất nhiều.
Quân lão gia tử không có ở nhà, Quân Khương Lâm tự tung tự tác kêu hai tên thị về theo mình ra ngoài. Dù sao cũng là nhị hoàng tử mời tiệc rượu, chỉ cần nhân thủ như thế này là ổn, nếu đối phương có ác ý, vậy chẳng phải là bê đá đập vào chân mình hay sao, cho nên chuyến đi này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Quản Thanh Hàn vừa thấy Quân đại thiếu gia rời đi, ngay lập tức liền tới thư phòng của Quân lão gia tử, thấy phòng trống không, cơn giận giữ vẫn chưa tiêu tan, nàng liền vội vã chạy tới phòng tam thúc Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý phát ra chủ lệnh phái đám người trung thành đi ra ngoài tiếp ứng đám thiếu niên thiếu nữ đang chạy nạn, đây là quyền lực mà lúc trước Quân lão gia tử truyền xuống cho tam gia, bất quá tam gia lúc này cũng không có tư vị nắm quyền lực trong tay mà cảm thấy sung sướng, ngược lại, hắn chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà chỉ huy, tinh tế cân nhắc về vấn đề mà Quân Khương Lâm đã nói, con đường mà Quân Khương Lâm vẽ ra quả là một kế sách truy tung cao siêu, càng nghĩ lại càng cảm thấy bên trong có nhiều ảo diệu, Quân tam thiếu gia mỗi một cái nhấc chân giơ tay, mỗi một câu nói dường như đều bao hàm một cỗ thâm ý, mỗi một lần hắn trở về mình lại cảm thấy hắn có một cái gì đó rất mới mẻ!
Sau khi trở về Quân Khương Lâm nói: "Luyện công giống như luyện bản năng, ta không cần tận lực luyện công, nhưng mỗi khi luyện công ta phải dồn hết tinh thần vào đó." Tựa như chỉ một câu nói này khiến Quân Vô Ý mỗi lần nhớ tới lại cảm thấy vô cùng thơm mát, giống như ăn một cọng cam thảo, dư hương mãi vẫn không tán.
Lời nói này đâu chỉ là có đạo lý, quả thực bên trong còn chứa cả chân lý nữa! Nếu như luyện công đến trạng thái như vậy, vậy phải cần nghị lực cỡ nào? Thế nhưng nếu thật có thể như vậy, sẽ đạt được thành tựu như thế nào đây? Không cần phải nói, cả đời này Quân Vô Ý đã chạm mặt không biết bao nhiêu cao thủ, cho dù là huyền thiên cao nhân cũng không ít, thế nhưng tuyệt đối không ai làm được như Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm bây giờ vẫn còn trẻ thế nhưng hắn đã có loại hiểu biết đối với võ học như vậy, vậy thêm một vài tuổi nữa thì sao? Đến lúc đó có khả năng so sáng với một người bất hủ trong truyền thuyết chăng?