"Quân Khương Lâm! Mau buông Nguyệt Nhi cô nương ra!" Thành Đức Thao hét lớn xông tới.
Nguyệt Nhi cô nương lúc này cố gắng thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Quân Khương Lâm, trong mắt bừng bừng lửa giận và xấu hổ, không cần suy nghĩ vung tay tát thẳng vào mặt Quân Khương Lâm.
Nàng ta suy nghĩ với tu vi của chính mình, Quân Khương Lâm chỉ là một tên vô dụng không có huyền khí thì dù hắn muốn tránh cũng tránh không được. Dù sao cũng phải trả mối hận này.
"Bốp!" một tiếng vang lên, mọi người ngây như phỗng.
Cái tát của Nguyệt Nhi cô nương vung ra chưa kịp tới mặt của Quân Bảo Kiếm, ngược lại trên mặt nàng đã ăn một cái tát. Ngay lập tức, trên khuôn mặt trắng nõn mịn màn của nàng hiện ra năm dấu tay đỏ rực, dù lấy mắt thường nhìn cũng thấy được nơi đó từ từ sưng to lên, tóc tai nàng cũng rối tung bung xõa. Trong thời khắc ấy, nàng ta cũng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ biết ngây người ra.
" Con kỹ nữ ngu xuẩn này, chỉ được cái mồm miệng xoen xoét, bán thân thì không bán thân, đến sờ cũng không được sờ, vậy ngươi làm kỹ nữ làm cái chó gì? Đúng là không có đạo đức nghề nghiệp! Không ngờ còn dám ra tay đánh ta? Muốn làm phản hả?"
Quân Khương Lâm tức giận mắng to, còn muốn tiếp tục tiến tới vung chân đạp mấy đạp, ngay lập tức Thành Đức Phủng liền tiến tới ngăn lại: "Quân tam công tử, nàng ta chỉ là một nữ tử thanh lâu, cần gì phải vì nàng mà tức giận?" Thành Đức Phủng mặt có chút không vừa lòng, hắn tuy ngoài miệng khuyên can, nhưng trong lòng đã cực kỳ căm ghét Quân Khương Lâm, chỉ hận không thể ra tay đập chết thứ cặn bã trước mặt.
"Cút ngay! Hôm nay bổn lão gia nhất định sẽ đập chết con kỹ nữ này! Dám làm bộ thanh cao trước mặt lão gia sao, đúng là không biết sống chết là gì mà!" Quân Khương Lâm lửa giận bừng bừng quát.
"Quân Khương Lâm, ngươi nên hiểu rõ ràng, yến tiệc hôm nay là do Nhị điện hạ tổ chức, người còn đang ngồi đây, chẵng lẽ ngươi muốn làm mất mặt Nhị điện hạ?" Thành Đức Thao trừng mắt nhìn hắn.
" Thật là kỳ quái nha, ta muốn trị con kỹ nữ này thì liên quan gì tới mặt mũi của Nhị điện hạ?
Ý của Thành Đức Thao nhà ngươi là con nhỏ tiện nhân này dám trước mặt ta giả bộ thanh cao là do Nhị hoàng tử sai nó làm sao?" Quân Khương Lâm quay lại quát vào mặt.
- Chớ có làm càn! Nguyệt Nhi cô nương chính là...
Thành Đức Thao nói tới đây đột nhiên thấy lạnh sống lưng, lập tức ngậm miệng.
- Chính là cái giống gì hả?
Quân Khương Lâm cười suồng sã, nhếch mép nói:
- Ả đã ở kỹ viện thì phải cho người sờ! Ngay cả sờ cũng không được nữa thì còn làm kỹ nữ làm quái gì? Bán nghệ không bán thân, đi gạt quỷ hả? Lão tử hôm nay chính là muốn chơi ả cho sướng, thân ở thanh lâu mà trước mặt lão tử còn giả vờ là liệt nữ, ả muốn làm cái gì?
- Thanh danh của con nhà thế gia đều bị những kẻ như ngươi làm bại hoại hết!
Thành Đức Thao cực kỳ khinh miệt nói.
- Quân Khương Lâm, ngươi làm cho ta chán ghét khinh bỉ đến cực điểm rồi!
Vào lúc này, Thành Đức Thao đột nhiên cảm thấy tự hào: trước giờ toàn là người khác nói mình làm mất mặt mũi con cháu thế gia, hôm nay so với Quân Khương Lâm thì ta đây "sáng ngời ngời".
Thành Đức Phủng tay rung rung chỉ mặt hắn, hai mắt đỏ ngầu, "bặc" một tiếng, tay đã đặt trên chui kiếm, "choang" trường kiếm đã rút ra ba tấc, hàn quang b ắn ra bốn phía.
- Quân Khương Lâm!
Nhị hoàng tử tối sầm mặt, đứng lên.
- Ngươi say rồi, quay về phủ sớm đi.
- Ta đây rượu còn chưa uống được mấy ngụm, thì làm sao say?
Quân Khương Lâm vẫn bốp chát đáp lại, gân cổ lên cãi, không chịu thua.
- Ta đợi cái tên ẻo lả này rút kiếm chém ta thành hai đoạn.
- Ta nói ngươi uống say, chính là ngươi quá chén!
Nhị hoàng tử sắc giọng, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Phương Bác Văn tức thời tiến lên phía trước, khẽ ấn lên tay Nhị hoàng tử.
Quân Khương Lâm liếc mắt nhìn lên, ánh mặt hai người va chạm trên không trung, trừng mắt nhìn nhau, sau cùng nhếch nhếch khóe miệng, cười mà như không cười, nói.