Chương
Nếu đây là âm mưu nhắm vào Quân Khương Lâm thì người lập ra kế hoạch này biết rất rõ tính cách của Quân Khương Lâm như lòng bàn tay.
Không đúng. Nếu chỉ nhắm vào mình Quân Khương Lâm thôi thì không ai lại có hứng thú tính toán như vậy. xem ra bọn họ nhằm vào Quân lão gia tử. Mà người ở phía sau bọn chúng cũng là một nhân vật không thể trêu vào như Quân lão gia tử đây.
Quân Lâm nhìn kỹ mập mạp trước mặt, trong lòng âm thầm suy đoán mập mạp là nhân vật gì? Là bạn hay là địch? Nhìn bộ dáng muốn “đái” ra quần của Đường Nguyên thì Quân Lâm âm thầm kết luận nếu mập mạp này không giả vờ thì hắn là một tên ngu hơn heo. Nếu mập mạp đang giả vờ thì đây chính là một siêu sao điện ảnh nỗi tiếng. Hơn nữa cũng chính là một nhân vật nguy hiểm vô cùng.
Đi hay không đi?
Trong nháy mắt Quân Lâm đã quyết định. Chuyện tốt như vậy không đi không được sao? Bằng vào khả năng đổ thuật của mình thì còn sợ thua sao? Hơn nữa nếu không đi thì sao biết được là tên nào đang muốn chơi mình đây? Từ trước đến nay Quân Lâm không có ý định để cho địch nhân ở một nơi bí ẩn nhìn hắn hành động. Phải lôi ra ngoài xử lý. Đây chính là tác phong của hắn trước nay.
Âm thầm vận chuyện một chút tạo hóa thần công trong cơ thể, khóe miệng Quân Lâm lộ ra vẻ tươi cười. Cho dù là đánh bạc ta cũng không thua. Với cỗ nội lực này muốn làm bừa là một chuyện đơn giản vô cùng.
– Chúng ta còn bao nhiêu ngân phiếu?
Đã quyết định xong nên Quân Lâm quay người sang hỏi Khả Nhi.
Nghe được Quân Lâm dùng hai chữ “chúng ta” để hỏi khiến cho trong lòng Khả Nhi đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu hổ lại có chút ngọt ngào. Gương mặt nhỏ ửng đỏ:
– Từ khi lão gia cắt xén chi tiêu của thiếu gia thì hiện tại thiếu gia còn có mười hai vạn lượng ngân phiếu, ba vạn lượng kim phiếu, kim diệp tử còn ba trăm lượng, bạc trắng một trăm đỉnh, bạc vụn…
– Đủ rồi đủ rồi. Không cần dùng nhiều như vậy đâu.
Thấy Khả Nhi còn muốn tính nữa làm cho Quân Lâm hoảng sợ vội vàng ngăn cản nàng lại. Nếu không sợ rằng nha đầu này còn tính ra có bao nhiêu tiền đồng nữa…
Quân Lâm nói:
– Lấy năm vạn lượng ngân phiếu và hơn mười lượng bạc vụn là được rồi.
– Như vậy sao đủ?
Đường Nguyên muốn nhảy dựng lên, vẻ mặt cầu xin:
– Huynh đệ à. Tam thiếu à. Đây không bằng một số lẻ người ta nữa đó. Ngươi không phải muốn bức chết ca ca ta đó chứ? Ca ca cầu ngươi mà!
Quân Lâm nghiêm mặt nói.
– Mập mạp. Không phải ngươi mới nói chỉ cần ta đi đến đó là xong việc sao? Chúng ta đi đánh bạc chứ không phải đi cúng tiền cho người ta. Đường đại thiểu à. Mang nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn không tin đổ thuật đệ nhất thiên hạ của ta sao?
– Đỗ thuật đệ nhất thiên hạ của ngươi?
Một đôi mắt nhỏ trợn tròn. Đối với gương mặt béo ị của Đường Nguyên mà nói thì đây là một động tác có yêu cầu rất cao. Khóe miệng Đường Nguyên nhếch nhếch. Nếu trong lòng đang buồn thúi ruột thì sợ rằng đã cười ngã ngửa rồi. Trong lòng chửi thầm một tiếng: “Rắm thúi! Phì, phì, ngươi là đỗ thuật đệ nhất thiên hạ sao? Ta giờ không có thấy ngươi thắng lần nào? Nếu nói thua tiền mà nói thì ngươi xưng thiên hạ đệ nhất không ai dám giành đâu.
Mặc kệ, chỉ cần ngươi đi là được rồi. Ta có thể cầm giấy thế chấp kia về thì còn sợ thằng nào? Mẹ nó chứ, lúc trước sao ta lại đưa lão bà ra thế chấp làm gì nhỉ? Kỳ quái thật mà. Mang ít tiền cũng tốt, ít nhất cũng không thua nhiều.”