Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Không sao, tìm khắp kinh thành người có thể khiến Quân Vô Ý ta đích thân ra đón đếm đi đếm lại cũng chỉ có một mình Độc Cô huynh mà thôi. Độc Cô huynh nếu đã đến, Vô Ý nào dám chậm trễ?
Quân Vô Ý cười cười, trong mắt thâm ý sâu sắc duỗi tay nói:
- Độc Cô đại ca, xin mời!
Một tiếng Độc Cô đại ca này vừa ra, Độc Cô Vô Địch nhất thời chấn động, trong mắt lóe lên ý mừng vô hạn, ôm quyền thật mạnh nói:
- Quân tam đệ, xin mời!
Hắn đưa một tay đẩy xe lăn gạt bạch y thiếu niên ra một bên, ha ha cười nói:
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta giúp tam đệ đi vào!
Quân Vô Ý thân mình thoải mái dựa vào phía sau, tùy ý để Độc Cô Vô Địch đẩy xe lăn, ngón tay chỉ vào con đường phía trước, một bên nhẹ giọng nói chuyện với nhau, không khí hài hòa đến cực điểm, đột nhiên trong lòng hai người đều có chút cảm động.
Chẳng lẽ những năm tháng trước kia đã trở về rồi sao?
Độc Cô Vô Địch trên mặt cười ha ha, đáy lòng lại càng hân hoan. Trong đôi mắt hổ đột nhiên toát ra một giọt nước mắt, giả bộ cúi đầu lặng lẽ lau đi không một tiếng động, trong lòng một trận nhiệt huyết, không nhịn được thầm hô: "Vô Hối đại ca, tam đệ hắn, hắn tha thứ cho đệ rồi... hắn hôm nay lại gọi đệ một tiếng Độc Cô đại ca rồi.... Đệ thật là cao hứng, thật sự rất là cao hứng!"
Mười năm tích tụ, hai người ai cũng không có đề cập đến những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua, nhưng lúc này đây có thể nói một câu: Khúc mắc mười năm qua cuối cùng cũng tan rã rồi!
Hai người đều vui vẻ nói chuyện, nhưng mỗi người đều cảm thấy tại đây hai đại tướng quân oai phong một thời bao phủ một tầng nồng đậm sầu não, loại sầu não đầy huyết tinh!
Đây đúng là thiết huyết tướng quân Quân Vô Ý!
Dữ quân hữu cừu, đao kiếm hoàn chi; dữ quân thích hoài, nhất tiếu khả dã! (Cùng Quân gia có thù, đao kiếm mà tới, Quân gia khi buông bỏ, chỉ cần một nụ cười!)
Mười năm tang thương phong vân xoay chuyển, hôm nay nhất tiếu xóa ân cừu!
Chỉ thay đổi cách xưng hô, liền đem phiền muộn mười năm vắt ngang trong lòng hai vị đại danh tướng nhất thời tiêu tán.
Độc cô gia bảy đầu mãng ngưu giờ phút này không nói một lời, khác hẳn tính tình náo nhiệt ngày thường, ngay cả hô hấp cũng thu liễm cực kì nhẹ nhàng chậm rãi, chỉ sợ quấy rầy đôi huynh đệ đã trải qua trăm trận chiến này.
Bởi vì trên vai bọn họ là toàn bộ vinh quang của quân đội, toàn bộ vinh quang của Thiên Hương đế quốc.
Tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ vành mắt đỏ lên, rốt cục nhịn không được thấp giọng nức nở. Tiểu nha đầu tuy tuổi còn nhỏ khó có thể hiểu tình nghĩa của quân nhân, nhưng là con gái độc nhất của Độc Cô Vô Địch, nàng phi thường hiểu rõ rối rắm trong lòng phụ thân mình mấy năm nay.
Độc Cô Vô Địch cả đời hào phóng, cái gì cũng đều qua loa đại ý, duy chỉ có một việc chưa bao giờ sơ ý một lần!
Quân Vô Hối!
Hàng năm đến ngày sinh, ngày giỗ của Quân Vô Hối, Độc Cô Vô Địch đều uống đến say mèm, sau đó vị hán tử kiên cường đến cực điểm, thiết huyết cực điểm đều không để ý tới dáng vẻ, lên tiếng khóc lớn không chút nào che dấu, khóc đến nước mắt đầm đìa, khóc như ruột gan đứt đoạn.
Cả đời Độc Cô Vô Địch chỉ có vài lần rơi lệ cũng là vì vị đại ca kết bái đã chết này! Nhiều lần Độc Cô Tiểu Nghệ thấy trong đêm khuya, Độc Cô Vô Địch ngồi trong thư phòng mà ngày thường hiếm khi bước vào, vỗ về thanh bảo kiếm năm xưa của Quân Vô Hối đã tặng mà thở dài không thôi. Hôm nay, một câu nói của Quân Vô Ý đã hoàn toàn gỡ bỏ những khúc mắc khó giải trong lòng Độc Cô Vô Địch.