Đứa trẻ bên trái đột ngột đưa ngón trỏ bàn tay trái duy nhất may mắn sót lại của mình lên miệng, rồi hung hăng cắn một cái, sau đó dùng hàm răng tước lớp thịt ra khiến một dòng máu tươi phụt ra. Nó đau run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gắng duy trì thân hình bất động. Nó vươn ngón tay, dùng máu viết lên mặt đất từng chữ một. Khi tốc độ chảy máu dần chậm lại, nó nhìn lại thấy vẫn chưa hài lòng, liền tiếp tục đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh thêm một cái nữa!
Một tiếng giòn vang, một đốt xương ngón tay bị cắn đứt lìa rơi xuống nền đất, máu tươi phún ra xối xả. Thậm chí còn có một chút máu bắn thẳng lên mặt Quân Khương Lâm!
Mà đứa trẻ còn lại, cũng có động tác y như vậy. Hai thân hình nho nhỏ run lên, nhưng chúng vẫn không chế được bản thân mình, dùng máu phun ra để viết xuống đất tám chữ to.
Đứa trẻ bên trái viết:
- Thiên đao vạn quả, chí tử dứt khoát!
Còn đứa trẻ bên phải viết:
- Bất thành cường giả, duy tử nhi dĩ!
Mười sáu chữ bằng máu từng chữ đầy đủ, đanh thép! Tuy rằng nghiêng vẹo, nhưng mỗi chữ mỗi nét đều dùng sức như nhau, không chút giữ lại gì!
Viết xong, hai đứa trẻ lại tiếp tục quỳ sát đất, hướng về phía Quân Khương Lâm mà dập đầu liên tục.
Hai mắt Quân Khương Lâm bỗng biến thành một màu đỏ như máu! Vào giờ khắc này, Quân Khương Lâm có một cảm nhận lạ lùng rằng trong lòng hắn đang có chút run rẩy!
Là một Lâm Quân sống qua cả hai thế giới, xưa nay tự nhận máu lạnh lạnh lùng. Đạo trời không có "Nhân" xem mọi thứ như chó rơm, ta cũng không có "Nhân", xem thế gian cũng tựa hư vô! Ngay cả khi ở Hoàng Hoa Đường nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ tàn ác kia, trong lòng cũng không cảm thấy chút rung động nào. Nhưng hiện tại nhìn hai đứa trẻ quật cường này, rõ ràng lại cảm động!
- Tốt, đã có tấm lòng như thế này thì ta cũng không tiếc cho các ngươi một cơ hội!
Quân Khương Lâm hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ như máu dần dần trở lại bình thường, hắn trầm giọng nói:
- Hôm nay ta cho các ngươi một cơ hội dương uy khắp thiên hạ. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ kỹ, đây cũng là một con đường tràn ngập vô tận sát khí! Hy vọng các ngươi không làm cho ta thất vọng!
Hai đứa trẻ đồng thời ngẩng đầu, tuy chúng không thể mở miệng nói nhưng trong đôi mắt lại phát ra vẻ mừng rỡ như điên. Trong nháy mắt, vẻ mừng rỡ lại biến thành kiên nghị vô cùng, tựa như dùng tất cả linh hồn của mình ra để làm một cái quyết tâm. Chúng đồng thời dập đầu về hướng Quân Khương Lâm, mỗi cái dập đầu, đều làm cái trán phun máu.
Quân Khương Lâm ôm lấy hai đứa trẻ bay vọt qua cửa. Hai đứa trẻ này trải qua sự thống khổ lớn như vậy, tuy rằng không đến nỗi chết nhưng nếu không cứu chữa kịp thời cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Quân Khương Lâm một khi đã đáp ứng chuyện bồi dưỡng chúng, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì!
Có nghị lực cùng tàn nhẫn như vậy, dù cho tư chất không tốt chẳng lẽ không có cách khác bù lại sao? Trên đời này có bao kẻ tư chất không tốt, nhưng liệu có mấy người có nghị lực cùng tàn nhẫn như vậy?
Nếu không có sự cố gắng, cho dù ngươi có thiên phú thì sao!
Một kẻ có thể đối với bản thân mình tuyệt đối tàn ác như vậy, thì đối với địch nhân sẽ ra sao?
Trứơc cửa tiểu viện, những giọt nắng cuối cùng đang chiếu lên mười sáu chữ lấp lánh bằng máu kia.
Thiên đao vạn quả, chí tử bất hối!
Bất thành cường giả, duy tử nhi dĩ!
Màn đêm ầm ầm phủ xuống!
Nhìn hai cái thân thể gầy yếu nằm trên giường, Quân Khương Lâm nhíu chặt đôi mày tận lực suy tính.
Hiện tại, chỗ ở của Quân Khương Lâm đã muốn chất đầy người bệnh rồi, mùi thuốc tràn ngập cả phòng.
Dị Thế Lâm Quân
Quyển : Thiên Phạt sâm lâm
Trên chiếc giường lớn là Dạ Cô Hàn đang nằm yên lặng. Tuy hơi thở của hắn yếu ớt nhưng đã không còn nguy hiểm đến tánh mạng nữa.
Mà một cái giường khác của Quân Khương Lâm đặt bên này, hiện đã bị hai đứa trẻ chiếm hết.
Ba người bệnh, ba kẻ tàn phế!
Hai đứa trẻ kia sau lúc được Quân Khương Lâm ưng thuận, tinh thần luôn căng thẳng của chúng rốt cuộc cũng được thả lỏng nên hôn mê bất tỉnh. Nhưng ngay cả khi ngất đi cũng không phát một tiếng động gì, cũng như chưa hề rn rỉ một tiếng!
Từng gặp qua nhiều kẻ tàn nhẫn, nhưng đối với những đứa trẻ không có một chút võ công vẫn tự đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy, vẫn là lần đầu tiên Quân Khương Lâm nhìn thấy!
Hai thằng nhóc này so với chính mình còn muốn tàn nhẫn hơn sao?
Mình đã đáp ứng bọn chúng rồi, nhưng làm sao để có thể bồi dưỡng bọn chúng trong thời gian ngắn nhất đây? Lần đầu tiên Quân Khương Lâm không đào đâu ra được một biện pháp hoàn chỉnh nào.
Dùng huyền khí sao? Cách này nhất định là không được! Nếu bọn chúng có chút tư chất để tu luyện huyền khí, thì đã không bị Hoàng Hoa Đường nhét vào cái chum lớn rồi.
Thôi bỏ đi!
Quân Khương Lâm đứng phắt dậy, ánh mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ tàn nhẫn.
"Lần này là ngoại lệ duy nhất, ông đây sẽ dạy chúng nội công tâm pháp của kiếp trước. Tất cả đều dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện của ta năm đó, còn rốt cuộc bọn chúng có thể tiến đến đâu thì đó là vận mệnh của chúng! Nếu ta mà luyện đến tầng thứ tư của Khai thiên tạo hóa công, có thể luyện chế Tẩy Tủy Đan……
…. Thì mai sau ông đây sẽ tự tay chế ra hai sát thần làm kinh hoàng khắp Huyền Huyền đại lục! Có sự độc ác như vậy, có nghị lực như vậy, hơn nữa có công pháp cùng linh dược của ông, ông đây quyết sẽ đào tạo được hai cái sát tinh kh ủng bố!"
Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, Quân Khương Lâm lẳng lặng ngồi trước của nhìn lên trời đêm. Suy đi nghĩ lại, thời gian xuyên qua thế giới này cũng đã không ngắn, vậy mà rốt cuộc hôm nay là lần đầu tiên bị hai đứa trẻ quật cường kia gợi lên tâm sự của mình.
"Kiếp trước của mình cũng không phải giống như hai đứa trẻ này hay sao? Liều mạng tôi luyện. Liều mạng hủy hoại bản thân hết bao nhiêu lần, chính bản thân mình bao lần bị sốc khi luyện công? Có bao nhiêu lần chính mình đem bản thân luyện đến mức cận kề với cái chết?