Quân Lâm Binh Vương

chương 687: đây là giọng của cửu trưởng lão

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ông nội, không bằng chúng ta….

- Phái đám binh lính bình thường đi chống Thiên Nam huyền thú triều thì có ích lợi gì?

Cái giọng âm trầm kia chợt ngừng lại một chút, tựa hồ như đang suy nghĩ gì:

- Ừ, đúng rồi, quả nhiên là như vậy, không chừng đây cũng chính là một cơ hội tốt….

- Nhị ca, mặc dù việc tờ giấy không rõ nguồn gốc này nhắc tới là một cơ hội đi nữa, nhưng xin nhị ca đừng quên Chí Tôn Triệu hoán lệnh kia. Chắc rằng Ưng Bác Không cũng sẽ xuôi nam, nếu hắn đi trước thì tất nhiên sẽ đi cùng một đường với Quân Vô Ý. Một khi có Ưng Bác Không ở đó thì dù chỉ muốn đối phó với Quân Vô Ý cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên vòng tới vòng lui một hồi thì vấn đề mấu chốt bây giờ cũng là chuyện Ưng Bác Không, hiện tại lão già này mới chính là nhân vật trọng yếu!

Nhị ca? Xem ra đây là nhân vật số hai trong Tiêu Gia, Tiêu Bố Vũ.

- Nói không sai! Có muốn đụng vào lão già Ưng Bác Không này cũng phải coi cái giá phải trả ra sao. Mà thù của lão Lục cũng không thể không báo được!. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ tгu

Cái giọng âm trầm của Tiêu Bố Vũ giờ đã tràn ngập sát khí:

- Đợi đến Thiên Nam rồi ta sẽ tùy thời mà làm. Tập trung sức của sáu người chúng ta và Thất kiếm lại rồi mười ba người chúng ta vây công giế t chết Ưng Bác Không; sau đó quyết định thu thập Quân Vô Ý hay không thì tính sau. Chỉ cần Ưng Bác Không không còn nữa thì hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Huống chi ra tay ở chỗ đó rồi, sau đó tùy tay đổ hết lên đầu đám huyền thú cũng xong việc!

- Ý của Nhị ca là muốn tạm thời buông tha bọn chúng, đợi đến khi tới được Thiên Nam hãy xử lý sao?

Một giọng già nua khác cất lên. Quân Khương Lâm vừa nghe là biết đó chính là giọng của Tam trưởng lão.

- Đúng vậy! Hiện giờ Chí Tôn Triệu hoán lệnh đã xuất ra, nếu chúng ta còn tiến hành tư đấu trứơc khi đến Thiên Nam, còn là thù riêng nữa! Chi sợ lúc đó mấy đại Chí Tôn còn lại sẽ làm khó dễ cho Ngân thành chúng ta. Cứ đến Thiên Nam đi rồi mọi chuyện khác xử lý sau.

Tiêu Bố Vũ âm trầm nói.

- Ngoài ra còn có tên áo đen bịt mặt lai lịch thần bí cùng bãn lĩnh nhất trời kia nữa.

Giọng của Tiêu Bố Vũ càng lúc càng âm trầm:

- Hắn nếu đã bất chấp thân phận cũng muốn cướp đoạt Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia ta, chứng minh rằng thứ này đối với hắn cực kỳ trọng yếu. Lần này trên người Phượng Ngô lại có thêm một cái khác, chỉ cần hắn phát hiện chắc chắn sẽ chạy lại cướp nữa. Sở dĩ ta cho Phượng Ngô một mình một phòng chính là hết sức tạo điều kiện rồi.

Gã âm u cười một tiếng rồi nói tiếp:

- Lấy khả năng của tên thần bí kia, nếu hắn mà muốn mạnh mẽ xông vào cướp thì ta đoán khó tránh khỏi thương vong! Hiện giờ thứ đó nằm trên người Phượng Ngô khiến hắn dễ dàng lấy được, ngược lại sẽ không xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Ta đã sớm hạ một đạo thần thức cấm chế lên nó, còn rắc lên "Thiên lý tỏa hồn hương" - Hương thầm tỏa ra ngàn dặm, chỉ cần hắn cầm nó lên tay thì bất kể chân trời góc biển chúng ta đều có thể dễ dàng tìm được hắn! Tuyệt đối chạy không thoát. Một khi xác định được mục tiêu thì tập trung toàn bộ lực lượng lại, không tiếc tất cả ra tay chém giết quyết lấy lại bằng được hai khối Tục Hồn Ngọc!

- Nhị ca quả là có tầm nhìn xa!

Mọi người nhao nhao nói. Nghe được rõ ràng khiến bọn chúng đều vô cùng phấn khởi. Chỉ có Quân Khương Lâm đang chui nhủi giữa lòng đất là đang ngạc nhiên: Còn có chuyện tốt cỡ này sao? Hai tay dâng tặng hả? Free hoàn toàn????

Không thể không nói chiêu này của Tiêu Bố Vũ dùng để đối phó bất kỳ ai trên thế gian này đều có công hiệu, thậm chí cho dù Vân Biệt Trần có lấy đến tay đi nữa thì cũng có chút dấu vết để lần theo.

Tiếc là, chiêu này đối với Quân Khương Lâm siêu cấp trâu bò nhà ta là vô tác dụng.

Giống như là dùng mỹ nhân kế để đối phó Đông Phương Bất Bại vậy, haizzzz, mặc dù so sánh như vậy có chút bất nhã đối với "Chị" Đông Phương, nhưng trên nguyên tắc cũng hiệu quả như nhau.

Bất thình lình, các vị trưởng lão ở trên đều cả kinh:

- Nhị ca, ngươi đã có thể sử dụng thần thức cấm chế? Chẳng phải là đã bước lên cảnh giới Thần Huyền tứ phẩm sao?

- He he he…!

Nghe giọng cười này có thể biết Tiêu Bố Vũ đang có chút ý tứ dương dương đắc ý:

- Xấu hổ, bếquan mười năm mới rốt cuộc đi tới bước này! Đây chính là cơ sở tin tưởng để ta nắm chắc mười phần việc bắt tên thần bí kia!

- Chúc mừng nhị ca thần công tiến nhanh!

Mọi người lại lần nữa cùng đồng thanh. Ở dưới lòng đất, Quân Khương Lâm lại đang cười thầm:

- Tin tưởng? Ở trước mặt bản thiếu gia nói chuyện "tin tưởng", đi chết đi ku? Mấy cái thần thức cấm chế với Thiên lý tỏa hồn hương này đối với thiếu gia ta chỉ như một cái rắm!

- Ừm, lần này để có thể đối phó thành công Quân gia, bất kể kẻ nào cũng không được để lộ nửa điểm phong thanh! Biết không?

Hai mắt Tiêu Bố Vũ b ắn ra uy thế, lão nhìn xung quanh một vòng rồi nặng nề nói.

- Tất nhiên rồi! Nếu không để Thành chủ trách mắng thì mùi vị cũng không dễ chịu gì. Nói cách khác, sau lưng Quân gia từ đầu đến cưối còn có một Đông Phương Thế Gia, hết thảy mọi việc tự nhiên càng phải kín đáo hơn!

Mọi người lại ha hả cười rồi chuyển qua đề tài khác.

Giờ phút này Quân đại thiếu gia cực kỳ tức giận, Tiêu gia tụi mày hay lắm, lại có một cái kế hoạch ác độc cỡ đó. Anh mày sẽ nhìn thử coi lần xuôi Thiên Nam này rốt cuộc thằng nào mới là nhổ cỏ tận gốc, chó gà không tha!

- Nhị ca, huyền thú triều lần này xem ra không giống bình thường. Chẳng lẽ là chuyện do mấy vị vương giả bên trong Thiên Phạt kia cùng tham gia sao? Nếu không thì tại sao lại có động tĩnh lớn như thế? Hiện giờ Chí Tôn Triệu hoán lệnh đã xuất ra, Nhị ca thử đoán xem lần này trong Bát đại chí tôn có mấy người tham gia?

Đây là giọng của Cửu trưởng lão.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio