Chương
Cho nên lão nhân cơ trí này làm chuyện thứ nhất chính là đưa ra sát lệnh, cấm tiết lộ tin tức với bên ngoài, người nào dám tiết lộ, tru di cửu tộc.
Kỳ thật, làm gì có chuyện ẩn nhẫn, nguyên nhân chính là Khương Lâm đã không còn là Khương Lâm, mà là Quân Lâm. Một vua sát thủ đến từ dị thế, một thế hệ Lâm Quân!
Giữa sân, lời nói của Quân Lâm vẫn không ngừng truyền đến.
– Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta! Cho các ngươi thời gian mười lần hô hấp, ba trăm người chia làm hai đại đội. Mười lần hô hấp nếu không làm được, mỗi người chạy bộ một trăm vòng quanh sân. Bắt đầu!
Lời vừa dứt, đội ngũ nhất thời rối loạn một chút, tiếp theo, từng người một liền quay lại, trong một thời gian ngắn ngủi đã chia làm hai bên, mỗi bên một trăm năm mươi người.
– Tốt, một trăm năm mươi người là một đại đội, tiếp theo chia làm năm trung đội, mỗi trung đội ba mươi người cho ta, lại phân tiếp thành ba tiểu đội. Bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, bất kể dùng biện pháp gì, tuyển ra đại đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của các ngươi!
– Nhớ kỹ! Đây là do chính các ngươi chọn ra, phải nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng! Nếu có ai dám không tuân theo mệnh lệnh, cứ theo quân quy mà xử lí, Chém!
Nói xong, Quân Lâm không để ý bọn họ đang ríu ra ríu rít, xoay người đi tới trước mặt Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong mắt cẫn còn nồng đậm vẻ kinh ngạc:
– Khương Lâm, biểu hiện của ngươi ngày hôm nay thật sự làm cho tam thúc cảm thấy chấn động à.
Quân Lâm sờ sờ mũi, cười nói:
– Tam thúc nghĩ thế nào?
Hắn không hỏi cái gì như thế nào, nhưng Quân Vô Ý hiểu được ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói:
– Vốn định chỉ ra vài điểm yếu trong lời ngươi nói, cuối cùng lại không chỉ ra được điểm nào. Nếu quân nhân của ta có thể trải qua được huấn luyện như thế, lo gì không thể bình định thiên hạ!
– Bình định thiên hạ…
Quân Lâm hơi nhăn trán:
– Tam thúc khen sai rồi, về điểm này, cháu và các người có điểm bất đồng. Mọi người luyện binh mãi mã là vì Thiên Hương quốc; mà cháu luyện binh lại vì chính Quân gia chúng ta. Chỉ đơn thuần vì an nguy của gia tộc. Dựa vào điểm đấy mà nói, thật sự khác biệt!
– Vì quốc gia? Vì Quân gia?
Quân Vô Ý vốn là một đại tướng quân vô cùng trung thành và tận tâm với quốc gia, nhưng sau khi thảm sự xảy ra, ở không trong nhà mười năm, phần tư tưởng này đã từ từ nhạt đi. Quân Vô Ý tự hỏi gia tộc của mình đối với quốc gia có công lao lớn đến mức nào, nhưng hai vị ca ca cùng hai đứa cháu trước sau đều chết trên sa trường, chính mình còn bị hủy đi tiền đồ. Thà là mình bị địch nhân đánh bại trên chiến trường thì Quân Vô Ý cũng chẳng nói làm gì, nhưng mấy chuyện này rõ ràng có điểm khả nghi lớn, thế mà vương quốc thủy chung chẳng hề quan tâm…
Phụ thân Quân Chiến Thiên trong những năm gần đây đã điều tra cẩn thận, mấy lần tìm được manh mối thì đều trùng hợp bị người khác cắt đứt, nếu nói việc này không có ai đứng đằng sau thì Quân Vô Ý có chết cũng không tin. Nhưng vương quốc lại thờ ơ với việc này, điều này làm cho Quân Vô Ý hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Nếu là mười năm trước nghe được có người nói rằng luyện binh là vì gia tộc mà không phải là vì an nguy quốc gia, chỉ sợ lúc đó đang tràn đầy nhiệt huyết Quân Vô Ý là người đầu tiên đem người này trói lại, buộc hắn tội phản quốc. Nhưng hiện tại đã không có ý tưởng này nữa, thay vào đó là cảm thấy cực kì mất mát. Đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?