Quân Lâm Binh Vương

chương 751: đông phương tam gia!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mặc kệ là hắn có chỗ dựa cường đại thế nào đi nữa, nếu đồng thời đối mặt với tam đại Thần Huyền cường giả thì cũng không nên ngạo mạn như vậy chứ? Cỗ sát khí nồng đậm, siêu cường vừa mới xuất hiện tại nơi đây không biết có quan hệ gì với tiểu tử này không? Chẳng lẽ người kia đang ẩn nấp đâu đó quanh đây?

Đông Phương Vấn Đao quay đầu lại, ngoác miệng cười, nói:

- Đại ca, đệ chỉ đùa với tiểu tử một chút thôi mà!

Quân Khương Lâm lúc này mới hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lạnh liếc hán tử thấp lùn một cái rồi nói:

- Gì vậy? Ngươi đang hỏi ta sao?

- Không hỏi ngươi thì hỏi ai? Thật không biết đại nhân nhà các ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào thế nào? Vừa rồi có người nào đã ở chỗ này? Nói mau!

Đông Phương Vấn Đao cố gắng áp chế cơn giận của mình, nói đi cũng phải nói lại, dù sao đối phương cũng là tiểu bối, chẳng lẽ bản thân mình đường đường là một Thần Huyền lại chẳng biết xấu hổ xuất thủ dạy dỗ hắn? Làm như vậy đúng là đánh mất thân phận quá đi!

- Gia giáo của tại hạ trước giờ vẫn rất tốt, đồng thời cũng không cần tiền bối phải quan tâm! Tìm người hỏi đường, hay là hỏi thăm ai đó, hình như cũng không nên có thái độ như thế chứ?

Quân Khương Lâm cười cười, lúc này, nhìn hắn có vài vần phong thái của Lý Du Nhiên, rất văn nhã tiêu sái. Hắn tủm tỉm nói tiếp:

- Vị tiền bối này, ví dụ vãn bối nếu như muốn hỏi nhất định sẽ nói như thế này: Xin hỏi tiền bối, có người nào vừa ở chỗ này không? Xin người cho biết, tại hạ vô cùng cảm kích.

Quân Khương Lâm nói xong, mới đắc ý nên giọng giáo huấn:

- Kính mới là lễ phép. Đúng rồi, phụ thân đại nhân ta thường dạy bảo như vậy đó.

Hừ, Thần Huyền sao? Vậy thì thế nào? Ngay cả là Thần Huyền cũng không thể cưỡi lên đầu lên cổ của gia gia ta, ta nhổ vào! Tuy đánh không lại ngươi nhưng cũng không có nghĩa là ta chịu thua, để ngươi muốn làm gì thì làm! Không thể trực tiếp động thủ, ta cũng có thể ghét chết ngươi(^^!)!

Hơn nữa, nhìn bộ dạng thận trọng của ba người này, dường như đang kiêng kỵ một cái gì đó thì phải; Quân Khương Lâm trong lòng máy động, nhất thời nghĩ ngay tới cỗ sát khí mình vừa tỏa ra khi nãy. Đã thế Khương Lâm hắn há có thể bỏ lỡ cơ hội làm tới một phen?

- Tiểu vương bát đản(như Việt Nam mềnh chửi nhau: Ranh con^^!)! Ngươi muốn chết?

Đông Phương Vấn Đao đùng đùng nổi nóng, hắn tuy rằng lỗ m ãng nhưng cũng không phải kẻ ngu si, làm sao mà không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của Quân Đại thiếu gia, nhất là cái gì mà "Phụ thân đại nhân ta"!

- Muốn chết? Tại hạ còn nhỏ lắm, chắc Diêm La Vương cũng chẳng muốn thu nhận a!

Quân Khương Lâm lạnh nhạt nhìn sang hai vị cữu cữu đại nhân như không quen biết, cứ như vậy trừng mắt lên không có kiêng kỵ gì.

Đông Phương Vấn Đao giận dữ, tay biến thành trảo, trong lòng đang khoan khoái với ý nghĩ bắt tiểu tử này lại đánh một trận cho hả giận, coi như là chút giáo huấn nho nhỏ cho nó bớt kiêu ngạo.

Nhưng trảo vừa xuất ra nhất thời chụp vào khoảng không, trong nháy mắt Quân Khương Lâm đã chuyển đến sau lưng hắn, Đông Phương tam gia đột nhiên phát giác sau gáy bất thiện, một lưỡi dao lạnh lẽo vô thanh vô tức đang đâm tới, nhất thời cảm thấy cả người ớn lạnh.

Song phương vừa mới giao thủ, mặc dù thực lực bản thân là Thần Huyền nhưng Đông Phương tam gia ngay chiêu đầu đã rơi xuống hạ phong, mặc dù hắn có phần khinh địch nhưng không thể không thừa nhận một điều đó là thân pháp của Quân Đại thiếu gia quá nhanh.

- Hỗn đản!

Đông Phương Vấn đao sợ hãi kêu lên một tiếng, dù gì thì hắn cũng là một trong những sát thủ hàng đầu đương đại, sở trường của hắn chính là khả năng ứng biến tuyệt vời, lâm nguy bất loạn, vì vậy, trong hoàn cảnh đó hắn thuận thế nhảy về phía trước, với tốc độ vô cùng mau lẹ của Thần Huyền mà nói, chỉ nhảy một lần cũng vượt qua khoảng cách hơn bảy trượng, cho nên hắn tự tin có thể thoát khỏi công kích của tiểu tử kia. Thế nhưng không ngờ hàn ý phía sau càng nồng đậm hơn, thậm chí so với vừa nãy còn muốn nhiều hơn, thật là ngoài dự đoán của hắn!

Bất quá thân pháp của Đông Phương tam gia cũng có điều tâm đắc, vẫn có thể chuyển hướng tránh tiếp, lần này vẫn như lúc nãy, thân hình chớp động tránh đi nhưng sát khí phía sau vẫn như hình với bóng không biến mất, thoáng cái hắn lại di chuyển sang trái, nhưng thủy chung hàn ý vẫn như trước....

Chỉ trong sát na đó, Đông Phương Vấn Đao đã liên tục vận dụng bảy loại thân pháp khác nhau, thay đổi phương vị tới mấy chục lần; nhưng hàn khí phía sau như "phụ cốt chi thư" (Thành ngữ: Nhọt độc trong xương, khó mà chữa hết), hoàn toàn giữ nguyên như trước, chỉ tăng không giảm. Đương nhiên làm cho hắn ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không có!

Rốt cục, bên hông chấn động, một thanh đao lạnh lẽo đã dí vào sau lưng Đông Phương tam gia!

Bất quá Đông Phương tam gia thủy chung vẫn là một Thần Huyền cường giả, hơn nữa phản kích của Quân đại thiếu mặc dù sắc bén ngoài dự liệu của hắn, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc hắn vận khởi huyền khí hộ thân trong khi chiến đấu. Thanh đao đang đâm vào lưng hắn cũng coi như là thần binh lợi khí, nhưng người cầm đao chỉ có Ngọc Huyền tu vi, cho nên vô luận như thế nào cũng ko làm hắn bị thương tổn, thậm chí da thịt cũng chẳng bị trầy xước dù chỉ là một vết nhỏ. Dẫu vậy, lần giao thủ này hắn đã thất bại, hơn nữa còn là thảm bại!

Đông Phương Tam gia nhất thời đứng nguyên tại chỗ, ngây ra như phỗng, bản thân mình chính là một Thần Huyền cao thủ, từ lâu đã đạt tới cảnh giới "hàn thử bất xâm"(nóng lạnh không bị ảnh hưởng), nhưng tại đây, vào thời điểm này, trong nháy mắt, mồ hôi toàn thân đổ như suối, ướt đẫm cả y phục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio